Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

GIANG HỒ KÌ BA 151

CHƯƠNG 151: DO THÁM!
          Chạng vạng hôm sau, Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn âm thầm ra khỏi thành, giục ngựa về phương Bắc.
          Biên cảnh không ngừng chiến loạn, các đội lái buôn thường mua bán ở Mạc Bắc cũng không thấy, chỉ có mấy cây Hồ Dương Lâm thưa thớt, lộ ra bóng đen loang lổ dưới ánh trăng.
          Diệp Cẩn và Thẩm Thiên Phong cỡi chung một con ngựa. Vẻ mặt Diệp Cẩn nghiêm túc, cực kì thẳng lưng!
          “Tiểu Cẩn?”. Thẩm Thiên Phong hơi bối rối. “Không sao chứ?”. Ai lại dùng tư thế này cỡi ngựa?
          “Câm miệng!”. Diệp cốc chủ ngạo kiều nổi giận.
          Thẩm Thiên Phong thở dài. “Nếu ngươi thấy ngồi trong lòng ta rất khó chịu thì ta xuống ngựa là được, không cần tự hành hạ chính mình”
          Bị đâm trúng tâm sự, Diệp Cẩn nhìn trời.
          Thẩm Thiên Phong nhét dây cương vào tay hắn.
          “Đừng!”. Diệp Cẩn nhanh chóng bỏ dây cương ra.
          “Khinh công của ta rất tốt, chạy theo cũng không thành vấn đề”. Thẩm Thiên Phong nói.
          “Ai cần biết khinh công ngươi có tốt không”. Diệp Cẩn lẩm bẩm. “Lão tử không thèm cưỡi ngựa một mình đâu”
          Quả thật ngạo kiều muốn khóc!
          Thẩm Thiên Phong buồn cười, nhẹ nhàng ôm lấy hắn. “Vậy chúng ta cùng nhau cưỡi một trận”
          “Đừng tuỳ tiện ôm lão tử!”. Diệp Cẩn xù lông.
          Thẩm Thiên Phong: …
          “Ngươi là đồ dâm ma!”. Diệp Cẩn quay đầu lại. “Đừng nhắc chuyện hôm đó nữa!”
          “Ta đâu có nhắc”. Thẩm Thiên Phong rất vô tội. “Ngược lại ngươi nãy giờ đã nhắc tới năm lần!”
          Diệp Cẩn phút chốc bốc hoả. “Ta hoàn toàn không có!”
          “Ừ, ngươi không có”. Thẩm Thiên Phong thức thời thoả hiệp.
          Diệp Cẩn cực kì ngạo kiều quay đầu về phía trước, khuôn mặt hơi đỏ.
          Lục Thông Ngọc bất mãn thở phì phì, quay đầu lại trừng Diệp Cẩn – ngồi yên đi, đừng uốn éo suốt ngày như vậy!
          “Làm gì vậy?”. Diệp Cẩn chống nạnh trừng mắt, còn hung dữ hơn nó.
          Lục Thông Ngọc: …      
          Ta chỉ là một con ngựa mà thôi!
          “Đi nhanh một chút!”. Diệp Cẩn hạ lệnh. “Mau chóng đánh giặc xong lão tử mới về Quỳnh Hoa cốc được”
          “Không phải về Quỳnh Hoa cốc”. Thẩm Thiên Phong kề vào tai hắn nói. “Là về Nhật Nguyệt sơn trang”
          “Ngươi nói gì?”. Diệp Cẩn trong nháy mắt quay đầu lại.
          Thẩm Thiên Phong nhanh chóng hôn lên môi hắn, sau đó vung roi. Lục Thông Ngọc hí vang chạy về hướng sa mạc.
          Diệp Cẩn nổi giận, lão tử còn chưa cho phép ngươi hôn!
          Muốn không “lên” được ư?
          Muốn ăn đòn ư?
          Thật phiền!
          Chịu không nổi!
          Đáng ghét muốn chết!
          Cho nên mới nói, so với Diệp cốc chủ thì Thẩm tiểu thụ rất mềm mại hợp khẩu vị.
          Tần cung chủ thật hạnh phúc!
          Vì vội vã chạy đi mà hai người không dừng lại ngủ. Thẩm Thiên Phong vốn cưng chiều Diệp Cẩn, muốn hắn nghỉ ngơi cho tốt. Nhưng Diệp Cẩn nghĩ tới nghĩ lui, thứ nhất là kéo dài hành trình dễ mất thời cơ, không tiện thăm dò tin tức; thứ hai là nếu ở quán trọ không chừng sẽ lộ ra, tuy có thể dịch dung nhưng đột nhiên có hai kẻ lạ mặt xuất hiện thì cũng khiến người ta hoài nghi, nhất là trong thời điểm mấu chốt; thứ ba là nếu ở trọ với nhau thì phải ngủ chung giường, chuyện này quả thật ngượng ngùng! Vì vậy sau khi tổng hợp ba nhân tố trên, Diệp Cẩn quyết đoán cự tuyệt đề nghị của Thẩm Thiên Phong, chạy suốt đêm không ngủ, lúc mệt thì tìm nơi kín đáo nghỉ ngơi một chút. Vì vậy chỉ gần hai ba ngày, hai người đã chạy tới bên ngoài quân doanh của phản quân Tây Bắc.
          “Hắt xì!”. Diệp Cẩn hắt hơi một cái.
          “Cảm lạnh ư?”. Thẩm Thiên Phong khẽ nhíu mày, vươn tay đo nhiệt độ trên trán hắn.
          Diệp Cẩn lau mũi. “Không sao”
          “Đã nói tối qua không nên để ngươi mắc mưa mà”. Thẩm Thiên Phong thở dài. “Nếu bệnh thì biết làm sao?”
          “Sao ta lại bệnh được”. Diệp Cẩn móc chai thuốc ra uống một viên. “Buổi tối ngươi đi do thám đi, ta ở gần đây đợi”
          “Ngươi không đi chung với ta ư?”. Thẩm Thiên Phong bối rối.
          “Ngươi đi do thám, ta theo làm gì?”. Diệp Cẩn cất chai thuốc vào.
          “Không được”. Thẩm Thiên Phong lắc đầu. “Một người ở bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm”
          Diệp Cẩn nhìn trời. “Theo ngươi vào doanh trại quân địch cũng chẳng an toàn là bao, lão tử rất tham sống sợ chết!”
          “Ngoan”. Thẩm Thiên Phong dỗ dành hắn. “Ta sẽ bảo vệ ngươi”
          “Sa mạc mênh mông, ta có thể tuỳ tiện tìm một đụn cát ngồi cả đêm”. Diệp Cẩn nói. “Không đi!”
          “Dù sao cũng phải cho ta biết lí do”. Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ. “Có phải ta lại làm sai chuyện gì khiến ngươi tức giận không chịu theo ta không?”. Rõ ràng trên đường đều bảo muốn đi theo, sao bây giờ lại đổi ý?
          “Không đi vì muốn tốt cho ngươi”. Diệp Cẩn nói. “Quân doanh canh phòng nghiêm ngặt, lỡ ta vào hắt hơi một cái là tiêu”
          “Vì chuyện này thôi ư?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.
          Diệp Cẩn lườm hắn. “Chuyện này còn không nghiêm trọng ư?”
          “Chỉ là một nhóm quân tiên phong mà thôi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Dù náo động tất cả mọi người, ta cũng có năng lực bình yên mang ngươi ra”
          Diệp Cẩn: …
          Đang khoe khoang ư?
          “Ta không thể để ngươi ở lại sa mạc một mình”. Thẩm Thiên Phong nói. “Cứ yên tâm mà theo ta”
          Ai muốn theo ngươi chứ! Diệp cốc chủ thầm ngạo kiều, ta không cần!
          Thẩm Thiên Phong cười cười, tiến tới hôn nhẹ lên má hắn.
          Đêm xuống, hai người thay y phục dạ hành, lẻn vào trại địch, tìm nơi cất lương thảo và chuồng ngựa để đoán chừng quân đội tiên phong có bao nhiêu người.
          “Dựa theo ngựa và lương thảo, xem ra quân tiên phong đều là kỵ binh đúng không?”. Diệp Cẩn hỏi.
          “Không chỉ là quân tiên phong”. Thẩm Thiên Phong nói. “Bộ tộc ở Mạc Bắc rất giỏi cưỡi ngựa bắn cung, chiến đấu trên ngựa là ưu thế của bọn họ”
          “Ừ”. Diệp Cẩn nói. “Bây giờ định đi đâu?”
          “Đến lều trướng của kẻ cầm đầu”. Thẩm Thiên Phong nói. “Hẳn là lều trướng lớn nhất ở trung tâm”
          Diệp Cẩn gật đầu, vừa định ra ngoài với hắn thì mũi hơi ngứa.
          Vì vậy…
          “Hắt xì!”
          “Ai?”. Bên ngoài lập tức có người cảnh giác.
          Diệp Cẩn khẩn trương, Thẩm Thiên Phong bịt miệng hắn lại, ý bảo hắn đừng lên tiếng.
          “Ai ở đằng sau?”. Có tiếng rút đao ra khỏi vỏ và tiếng bước chân từ từ tiếp cận.
          Diệp Cẩn lấy dao trong tay áo ra.
          Thẩm Thiên Phong lắc đầu, nhẹ nhàng đè lại tay hắn.
          Nghe thấy người đến ngày càng gần, Thẩm Thiên Phong cố ý làm ra tiếng động lớn hơn, người nọ quả nhiên nhanh chân giơ đao lao vào.
          Thẩm Thiên Phong kéo Diệp Cẩn ra sau lưng, một chưởng dễ dàng giải quyết người đến. May mà những người còn lại không theo vào nên quân doanh lại yên tĩnh như trước.
          “Chắc là một tiểu tốt”. Diệp Cẩn nương theo ánh trăng nhìn xuống. “Liệu có bứt dây động rừng hay không?”
          “Vậy nên mới không cho ngươi dùng dao”. Thẩm Thiên Phong nói. “Chưởng kia của ta bề ngoài không phát hiện được”
          “Không phát hiện được thì sao?”. Diệp Cẩn cau mày. “Người cũng đã chết”
          “Trên đời có rất nhiều người chết kiểu này”. Thẩm Thiên Phong sờ sờ trên người hắn, rút túi rượu bên hông ra, một tay kéo cằm người kia rót hơn phân nửa vào, lại vẩy xuống trước ngực hắn một chút. Diệp Cẩn muốn giúp đỡ nhưng bị cản lại, lý do là “không cho ngươi đụng vào thứ này”, cực kì khí phách!
          Diệp Cẩn nâng cằm nhìn trời.
          “Được rồi”. Thẩm Thiên Phong nhét bình rượu vào tay người kia. “Nửa đêm ở sa mạc rất lạnh, uống rượu muốn chống lạnh nhưng lại say rượu mà chết rét giữa đường, cũng không phải không có khả năng, sẽ không ai nghi ngờ có người tiến đến kho lúa”
          “Đã nói đừng để ta tới mà!”. Diệp Cẩn xoa xoa mũi.
          Thẩm Thiên Phong kéo tay hắn, lặng lẽ đến lều trại của kẻ cầm đầu.
          May là lần này Diệp Cẩn không hắt hơi, cho đến khi hai người thu thập xong tin tức ra ngoài cũng không bị ai phát hiện.
          “Cuối cùng cũng có thể về rồi”. Thẩm Thiên Phong chỉnh lại tóc cho Diệp Cẩn. “Tìm một nơi nghỉ ngơi tránh gió, sáng mai lại đi được không?”
          Diệp Cẩn lắc đầu. “Mau về thôi”
          “Ngươi còn đang bệnh”. Thẩm Thiên Phong cau mày.
          “Cứ về sớm đi”. Diệp Cẩn buồn phiền. “Hồi nãy ta suýt nữa là phá hỏng việc lớn”. Kéo dài nữa không biết lại phát sinh chuyện gì, vẫn nên sớm mang tin quay về mới tốt.
          “Đây mà là việc lớn gì?”. Thẩm Thiên Phong nói. “Cũng không phải gây ra hậu quả không thể cứu vãn”
          Diệp Cẩn vẫn chán nản.
          “Hay là ta cho ngươi một cơ hội được không?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.
          “Cái gì?”. Diệp Cẩn cảnh giác nhìn hắn. “Nói trước, lão tử sẽ không thành thân với ngươi đâu”
          Thẩm Thiên Phong bật cười.
          “Cười cái rắm!”. Diệp Cẩn chột dạ.
          “Không cười nữa, nói nghiêm túc”. Thẩm Thiên Phong nhìn hắn. “Dựa theo tin tức tìm được đêm nay, ta có cách không tốn một binh một đao nào cũng có thể giải quyết hết quân tiên phong”
          “Thật sao?”. Diệp Cẩn nghe vậy giật mình. “Cách gì?”
          “Cần ngươi hỗ trợ”. Thẩm Thiên Phong kề vào tai hắn nói nhỏ vài câu.
          Diệp Cẩn chán ghét. “Ghê muốn chết!”
          “Vậy thì thôi”. Thẩm Thiên Phong rất dứt khoát.
          Diệp Cẩn: …
          Ta cũng chưa nói không đáp ứng, chẳng qua là cảm thấy hơi ghê tởm mà thôi!
          Sao lại thôi được!
          “Ta chỉ thuận miệng nói ra mà thôi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Đi, chúng ta trở về”
          “Ta đáp ứng”. Diệp Cẩn suy nghĩ một chút. “Biện pháp này đơn giản mà hữu hiệu, nếu được chúng ta sẽ đỡ tốn rất nhiều binh lực”
          “Nếu ngươi chịu đáp ứng thì không thể tốt hơn được nữa”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nghe quân tiên phong của bên địch nói, mấy ngày nữa bọn họ sẽ khởi hành, chúng ta chỉ có 10 ngày để chuẩn bị”
          “Nhiêu đó thời gian cũng đủ để ta phối dược rồi”. Diệp Cẩn bĩu môi.
          “Vậy thì quá tốt”. Thẩm Thiên Phong bế hắn lên, dưới chân dùng lực, trong nháy mắt biến mất trong bóng đêm.
          Lục Thông Ngọc là ngựa tốt thế gian khó tìm, tuy chạy liên tục mấy ngày nhưng cũng không mệt mỏi, trên đường về lại càng chạy như lướt gió, sau hai ngày đã đến biên quan.
          Sở Uyên nghe tin hai người trở về thì vội đến, thấy Diệp Cẩn bị Thẩm Thiên Phong ôm vào ngực nên giật mình. “Tiểu Cẩn bị sao vậy?”
          “Không sao”. Thẩm Thiên Phong nói. “Chỉ bị cảm và mệt mỏi thôi, ngủ một đêm là được rồi”
          Sở Uyên tiến tới muốn ôm lấy Diệp Cẩn, kết quả Diệp Cẩn nhanh chóng nhắm mắt quay đầu, siết chặt nắm đấm, thà chết vùi vào lòng Thẩm Thiên Phong, cực kì kiên quyết!
          Tạp dịch xung quanh đồng loạt cảm thán, âm thầm rơi lệ.
          Quả nhiên giống y như trong sách.
          Đầu năm nay những người bán sách thật có lương tâm, không hề khoa trương chút nào!
          Miêu tả rất chân thực!
          Xứng đáng được khen thưởng!
          Sở Uyên dở khóc dở cười, không thể làm gì khác ngoài nhìn Thẩm Thiên Phong ôm Diệp Cẩn về phòng.
          “Đi bàn việc với hắn đi”. Diệp Cẩn ngồi trên ghế. “Thuận tiện gọi nước tắm cho ta”
          “Được”. Thẩm Thiên Phong gật đầu. “Tắm rửa xong thì nghỉ ngơi cho tốt, ta bàn việc với Hoàng thượng xong sẽ về với ngươi”
          Diệp Cẩn lầm bầm nhìn trời.
          Thật ra lão tử cũng không cần ngươi ở chung cho lắm!

2 nhận xét:

  1. Chương này thấy cp Phong x Cẩn đằm thắm quá! Sở Uyên là anh mà cũng không thể chạm vào Diệp Cẩn, nếu là người khác cũng chưa chắc gì, chỉ riêng Thiên Phong mới được thôi á!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chạm được chứ, có điều chạm vào thì "không cử được" ~

      Xóa