Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014

GIANG SƠN 36

CHƯƠNG 36
          “Ta không sao…”. Thương Tuyết bật cười trong ngực ta. “Ta không sao, đi thôi”
          “Ừ, cẩn thận một chút”. Ta cẩn thận nâng hắn dậy, nhìn Đông Phương Giác bị Thương Tuyết một kiếm hạ gục trước mặt, lại chuyển sang nhìn vết thương không ngừng chảy máu trên ngực Thương Tuyết, cảm giác bất an càng trào dâng trong lòng.
          “Thế nào, ta lợi hại không, khụ…”. Thương Tuyết tiếp tục cười. “Dưới tình huống như vậy mà còn có thể giết hắn”
          “Đúng vậy, lợi hại, rất lợi hại”. Ta miễn cưỡng nở nụ cười, giả vờ không phát hiện mạch đập gần như vỡ tung trong cơ thể hắn, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
          “Ngốc, khóc cái gì…”. Bàn tay dính đầy máu tươi của Thương Tuyết vuốt ve mặt ta, dịu dàng ngoài ý muốn. “Ta không phải vẫn còn chưa chết… khụ khụ… chưa chết đấy ư…”
          “Ta không khóc, chỉ là bụi bay vào mắt thôi”. Giả vờ nổi giận nhìn hắn, ta ôm thật chặt lấy cơ thể vô lực của hắn. Thương Tuyết, ngươi nghĩ mình có thể lừa được ta ư, chẳng lẽ ngươi không phát hiện khoé môi tràn ra máu của mình ư?
          Lấy tay nhẹ nhàng lau máu trên khoé môi hắn, ta miễn cưỡng cười. “Để Phong Hằng xem cho ngươi nhé?”
          “Đừng”. Thương Tuyết vẫn vùi vào lòng ta, giọng nói hết sức kiên quyết. “Cứ mang ta về trước đi, nơi này rất nguy hiểm”
          “Thế nhưng làm sao ngươi đi được?”. Hơi thở của Thương Tuyết đã ngày càng yếu ớt, dựa vào thịt thối trên vết thương cũng biết trên thân kiếm đâm vào Thương Tuyết có độc, hơn nữa là kịch độc.
          “Ôm ta đi được không?”. Thương Tuyết chống đỡ thân thể, nhẹ giọng cười bên tai ta. “Chỉ cần ngươi không sợ bệ hạ của ngươi tức giận mà ôm ta trở về”
          “Được”. Ta không hề do dự bế Thương Tuyết lên, nhưng lúc xoay người nhìn thấy những giọt nước mắt đau thương trong mắt Viêm thì trong lòng lập tức trở nên khổ sở. Viêm, cả đời này ta đều thuộc về ngươi, chỉ đành phụ lòng Thương Tuyết. Nếu đã vậy, dưới tình huống này ta làm sao mà không để ý tới hắn được?
          “Hắn đang nhìn ta…”. Thương Tuyết cười, giọng nói cực thấp, không còn khí phách và kiêu ngạo như trước. “Hắn sẽ tức giận, thật ra ta không muốn hắn tức giận…”
          Ta ngờ vực nhìn Thương Tuyết, chỉ thấy hắn khẽ vòng tay qua vai ta. “Bởi vì hắn tức giận ngươi sẽ đau lòng. Thế nhưng ta rất ích kỉ”
          Vậy ích kỉ một lần đi, trong lòng ta thầm đáp lại nhưng không muốn nói ra. Thương Tuyết, ngươi biết rõ trong lòng ta chỉ có hắn, cần gì nói ra những lời này.
          “Ngươi có biết không, ngày xưa ta đã từng cố ý đến nhà ngươi”. Thương Tuyết mỉm cười. “Ta cố ý bị lạc ở kinh thành Cửu Phượng, cố ý khiến cho phụ thân của ngươi chú ý, vì ta muốn lẻn vào Tiết gia, giết chết hậu nhân của Tiết gia. Đây là sứ mệnh, mỗi một truyền nhân của Vệ Tương đều tìm cơ hội tiêu diệt người của hai nhà Thương Tiết…”
          “Ta có ít nhất bảy cơ hội giết phụ thân ngươi, nhưng ta không động thủ lần nào, biết tại sao không?”. Thấy ta không nói gì, Thương Tuyết tiếp tục nói, rồi đột ngột dừng lại.
          Ta lắc đầu tỏ ý không biết, nhưng trong lòng cũng dự đoán được những điều hắn sắp nói…
          “Vì ngươi, ta sợ ngươi khóc…”Tựa sát vào ngực ta, Thương Tuyết khẽ cười. “Ngươi không kiên cường như vẻ bề ngoài, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã biết. Năm đó ta mới 13 tuổi, đó là lần đầu ta bí mật lẻn vào nhà ngươi, mà ngươi lại ngồi rơi nước mắt trước cửa sổ. Lúc đó ta tự nhủ với mình, suốt đời này ta cũng không để cho ngươi khóc nữa…”
          Giọng Thương Tuyết ngày càng yếu nhưng không muốn dừng lại. Ta miễn cười tươi cười lắng nghe, nhưng trong lòng càng thắt lại. “Hôm đó ta lén đặt lên bàn ngươi một miếng lá cây được ta cắt tỉa thành hình dạng buồn cười. Ngươi nhìn thấy nó thì bật cười rất ấm áp. Khi đó ta nghĩ, không phải ngươi cho rằng lá cây này là của người khác đấy chứ? Mà người kia nhất định rất quan trọng với ngươi… Vì vậy ta lẻn vào nhà ngươi, vờ như vâng lệnh của Vệ Tương, thực tế là ta muốn nhìn ngươi một chút. Hai năm, ta ở một nơi bí mật gần đó nhìn hắn cố gắng truy đuổi ngươi, ầm ĩ theo chân ngươi suốt ngày. Ngươi luôn vờ như không để ý, chê hắn phiền phức, thế nhưng… thế nhưng ngươi không biết đâu, mỗi lần nhìn thấy hắn thì ngươi sẽ lộ ra nụ cười rất dịu dàng. Lúc đó ta đã hiểu, ngươi là đồ ngốc không hiểu chuyện tình cảm…”
          Ta trừng hắn nhưng không nói nên lời, chỉ lặng lẽ khuyên. “Đừng nói nữa, chúng ta sắp ra khỏi ám thất rồi, chờ ngươi về rồi nói. Hiện tại ngươi nên nghỉ ngơi một chút, điều hoà nội tức…”
          “Không cần”. Thương Tuyết cau mày, mang theo một tia tuỳ tiện. “Ta sợ không có cơ hội nữa…”
          “Không được nói bậy”. Ta nổi giận trừng hắn nhưng trong lòng đột nhiên đau xót.
          “Ta không nói bậy”. Thương Tuyết trừng lại ta, miệng ho ra một sợi máu. “Ngươi đừng nói gì cả, chỉ nghe ta nói là được… khụ… có biết không…”
          Ta bất đắc dĩ nhìn hắn, trong lòng tự hiểu mình không ngăn được hắn, vì vậy đẩy nhanh tốc độ di chuyển, không để ý tới hắn nữa.
          “Ngươi biết không, đó là những năm tháng ta vui sướng nhất. Ta không có sứ mệnh gì cả, chỉ toàn tâm toàn ý muốn nhìn ngươi. Thế nhưng… thế nhưng không biết vì sao, có một lần tỉnh lại, ta đột nhiên phát hiện trên cổ mình bị đâm một kiếm, bị ném ra ngoài thành. Tuy ta không biết ai ra tay, nhưng ta biết mình không thể trở về bên cạnh ngươi nữa. Vì vậy ta theo các hạ thần quay về Đông Tương. Ngươi biết không, lần đó ta rất khổ sở, không phải vì bị người ta ám hại, mà vì ta không thể gặp lại ngươi. Buồn cười nhỉ, là người thừa kế của Vệ Tương, hi vọng lớn nhất đời ta chính là trông nom, bảo vệ ngươi thật tốt…”
          Ta không khỏi cau mày, bị áy náy và đau đớn đâm sâu vào lòng đến mức không nói nên lời. Ta cúi đầu nhìn lại, thấy trên cổ Thương Tuyết có một vết sẹo hồng hồng, không biết vì sao lại bị vết sẹo kia khiến cho đau xót…
          “Sau này ta lại biết ngươi và hắn ở bên nhau. Thật ra ta không hề thấy lạ, từ xưa ngươi đã đối xử với hắn rất khác biệt. Thế nhưng ta không nghĩ ngươi có thể nhận ra tình cảm của mình…”. Giọng Thương Tuyết tiếp tục truyền đến, mang theo một tia chua xót. “Thật ra lúc bắt được ngươi, ta rất muốn giam ngươi ở Vệ Tương. Thế nhưng ta không thể làm vậy, ta nói rồi, ta sẽ không để ngươi khổ sở. Nhưng ta không cam lòng, vì vậy muốn đánh cuộc một phen, đánh cuộc tình cảm giữa ngươi và hắn. Chỉ tiếc rằng ta thua... Thương Tuyết cả đời này chưa từng thất bại, lại nhiều lần thua trên tay ngươi. Có lẽ đây là số phận, người của Thương gia nhất định sẽ thua trên tay Tiết gia. Giống như năm đó Thương Dung thích Tiết Phượng mà liều mạng rời xa công chúa Đông Tương…”
          Thanh âm càng ngày càng thấp, hơi thở càng ngày càng yếu ớt… Ta kinh hoảng nhìn Thương Tuyết, thân thể không tự chủ được run rẩy.
          Cảm giác được một vòng tay dịu dàng ôm lấy ta, nâng ta dậy. Ta nắm chặt tay người kia, không hề ngẩng đầu mà chỉ nhìn Thương Tuyết, nước mắt lại dâng lên lần nữa. Ngón tay ta hoảng hốt dò xét mạch đập trên cổ Thương Tuyết, không có… không có…
          “Thương Tuyết… Ngươi tỉnh lại cho ta, ngươi đang làm gì vậy?”. Ta gần như điên cuồng hét lên. “Ngươi làm gì vậy, muốn ta áy náy cả đời sao? Ngươi tỉnh lại cho ta, ta cảnh cáo ngươi, không được chết”
          “Tử Hoàng, Tử Hoảng…”. Sau lưng được ôm lấy thật chặt, giọng nói dịu dàng mang theo trấn an của Viêm vang lên. “Tử Hoàng, bình tĩnh một chút, để Phong Hằng nhìn xem”
          “Xem… cái gì”. Ta xoay người hung hăng ôm lấy Viêm. “Không cần xem, hắn… hắn…”
          “Hắn chưa chết”. Phía sau truyền tới giọng Phong Hằng. “Hắn chưa chết, chỉ hôn mê thôi, nhưng nếu còn dây dưa nữa thì hắn chết chắc!”
          Ta vui mừng nhìn Phong Hằng đang châm cứu, ngón tay cẩn thận thăm dò, kinh ngạc phát hiện mạch đập vốn lặng yên của Thương Tuyết lại nhảy lên.
          “Tử Hoàng, chúng ta mau mang hắn về thôi”. Giọng nói mang theo một tia nhẹ nhõm của Viêm truyền đến, vuốt ve tay ta đầy an ủi.
          “Ừ, ừ, ừ”. Ta bế Thương Tuyết lên lần nữa, xoay người nhìn Viêm. “Viêm, cám ơn ngươi, ta đi trước đây…”
          Ta vận công, dùng khinh công tối đa trở về Hành cung, phía sau truyền tới tiếng thở dài của Viêm. “Cảm ơn cái gì, cảm ơn ta đã thông cảm ư? Thật ra ta cũng chỉ là một kẻ ích kỉ mà thôi. Ta biết nếu hắn chết rồi, chúng ta cũng không thể…”
          “Hắn sao rồi?”. Về tới Hành cung, tay Phong Hằng còn chưa kịp rút khỏi người Thương Tuyết thì ta đã sốt ruột hỏi. “Hắn không sao chứ?”
          Phong Hằng không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nói. “Có thể sống, nhưng không khác gì đã chết…”
          “Có ý gì?”. Viêm đứng dậy hỏi, tay lại đặt lên lưng ta an ủi.
          “Hắn có thể sống, nhưng không biết lúc nào mới tỉnh dậy. Hơn nữa nếu tỉnh cũng không còn khả năng luyện võ…”
          “Cái gì?”. Giọng Viêm hoảng hốt. “Sao có thể như vậy?”
          “Dựa vào vết thương thì có thể nhận ra trên thân kiếm có bôi Tuyệt Niệm. Độc này không khó giải nhưng lan tràn rất nhanh, vì hắn cứng rắn muốn nói chuyện với ngươi, không muốn chữa thương nên lục phủ ngũ tạng tổn thương, cho dù sống cũng đành phải vậy…”
          Lặng lẽ nghe hết lời Phong Hằng nói, ta không nói gì, chỉ đến chỗ Thương Tuyết, nhìn gương mặt tái nhợt không còn sức sống của hắn, yên lặng ngồi xuống…
          “Tử Hoàng, hãy để Phong Hằng chữa chứng mất trí nhớ của ngươi trước…”. Viêm ôm ta từ phía sau, an ủi nói. “Được không?”
          “Ừ”. Ta gật đầu, ánh mắt không hề rời khỏi người Thương Tuyết, tay kia lại nắm chặt lấy bàn tay đang ôm lấy ta của Viêm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét