CHƯƠNG 32
Sắp xếp xong công việc, Viêm và ta dẫn
Thương Tuyết trở về Cửu Phượng. Vì vết thương trên người ta vẫn chưa khỏi hẳn,
không thích hợp hành trình với đại quân nên Viêm hạ lệnh để mọi người đi trước,
ta và hắn theo sau, sẵn tiện mang theo Thương Tuyết – người khiến toàn quân phẫn
nộ và khiến ta đau đầu. Ba chiếc xe nhỏ hành lý đơn giản, vừa đi vừa ngắm cảnh
rất giống du ngoạn, chỉ tiếc trời không chiều lòng người.
Thương Tuyết vẫn tỏ ra rất yên phận,
ngoại trừ việc thỉnh thoảng chọc giận Viêm thì cũng có thể coi là thành thật,
nhưng như vậy càng khiến lòng ta bất an. Thương Tuyết rất gian xảo, hắn vẫn có
chút gì đó đối địch với Viêm mà ta không rõ, quả thật không thể khiến ta yên
lòng. Ta không muốn Viêm đến gần hắn, tránh cho có chuyện bất ổn, vì vậy thỉnh
thoảng ta phải nhìn chằm chằm Thương Tuyết để tránh cho hắn tìm được thời cơ.
Thương Tuyết biết rõ suy nghĩ của ta
nhưng vẫn tỉnh bơ, vui vẻ để ta theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Nhưng sự cẩn
thận này của ta lại chọc Viêm giận, khiến bản thân ta cũng mang tâm trạng bực bội,
vì vậy cả đường đi vẫn thường hay tranh cãi vụn vặt. Lúc chúng ta bước vào cửa
khẩu Cửu Phượng thì đã hơn nửa tháng sau.
Lúc chúng ta vào cửa khẩu thì đại quân
đã có mặt nghỉ ngơi gần năm ngày, bởi vì ta và Viêm chậm chạp chưa tới nên lo lắng
không ngừng. Hơn nữa đại quân đi đường vất vả, vì vậy ta ra lệnh cho mọi người
tạm thời ở lại biên giới chờ mười ngày sau mới về kinh.
Ta và Viêm ở tại hành cung ở cửa khẩu.
Ta rốt cuộc cũng có thể yên tâm, vì vào tới quốc thổ Cửu Phượng, cho dù Thương
Tuyết có quỷ kế gì cũng không thể thực hiện. Hơn nữa quân vụ bận rộn, ta cũng
không có thời gian nhìn chằm chằm Thương Tuyết. Viêm thấy ta cách xa Thương Tuyết
thì rốt cuộc nở nụ cười đã lâu chưa thấy, yên tâm xử lý công việc từ kinh thành
đưa đến.
Xử lý xong quân vụ thì đã hoàng hôn, ta
thưởng thức cảnh đẹp bốn mùa như xuân ở cửa khẩu, một mình thong thả bước về
hành cung, trong lòng yên tĩnh. Thời gian này ta vẫn nghẹt thở vì sự tranh đấu
gay gắt khó hiểu giữa Viêm và Thương Tuyết, sau khi mang Thương Tuyết vào hành
cung, bố trí nhiều người canh gác thì ta mới có thể thở phào một hơi.
Hành cung ở cửa khẩu rất đẹp, cảnh sắc
như bức tranh sơn thuỷ mùa xuân Giang Nam. Cây dương liễu nhẹ rũ, cỏ non mọc khắp
nơi, làm bớt đi vẻ hoa lệ phú quý của kiến trúc mà thêm vào ý thơ, vô cùng tươi
đẹp.
Bỗng nhiên, một bóng dáng màu xanh đập
vào mắt ta. Chỉ thấy Thương Tuyết ngồi trên bãi cỏ rộng, mái tóc dài chỉ dùng một
cây trâm tuỳ ý buộc lên, vài lọn tóc theo gió rũ xuống mặt hắn, phác thảo ra
gương mặt anh tuấn phóng khoáng. Mắt hắn nhìn con diều hâu bắt được trong tay,
nhẹ nhàng vuốt ve cánh nó, khẽ cười cười, mang theo một chút khí phách và thoải
mái, không hề giống vẻ uể oải của một tù binh bị giám thị.
Dường như thấy được tầm mắt của ta, hắn
quay đầu nhìn lại, vui vẻ gọi. “Tử Hoàng!”
Giống như một kẻ nhìn lén người khác bị
bắt quả tang, ta xấu hổ đi tới trước mặt hắn, hỏi. “Con diều hâu này là sao?”
“A, rảnh quá nên bắt chơi”. Thương Tuyết
trả lời, trong mắt có chút trốn tránh khiến ta khả nghi. Diều hâu có thể tuỳ tiện
bắt chơi ư?
“Phải không?”. Ta cười cười, dò xét mà
châm chọc. “Bắt diều hâu chơi? Bản lĩnh của Thương Tuyết thật cao”
“A”. Thương Tuyết cười gượng, cũng
không giải thích, chỉ tiện tay buông con chim ra, đánh trống lảng. “Tiếu phật tự
ở cửa khẩu nghe nói không tệ…”
Thấy hắn buông con diều hâu ra, ta dù
tức giận cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cười nói. “Không ngờ Thương
Tuyết cũng là phật tử”
“Không phải”. Thương Tuyết đứng dậy,
cúi người vỗ vỗ cỏ dại dính trên vạt áo, khẽ cười. “Mọi người nói chùa miếu là
nơi thanh tĩnh, nhưng không biết nơi càng thanh tĩnh lại càng chôn giấu những
thứ dơ bẩn…”
“Có ý gì?”. Kéo lại Thương Tuyết đang
định rời đi, ta cau mày hỏi, trực giác phát hiện hắn biết được một số việc.
“Không có ý gì”. Thương Tuyết thản
nhiên cười, nhẹ nhàng gỡ tay ta ra, xoay người rời đi.
“Chờ chút…”. Tay ta vịn lên vai hắn,
muốn xoay người hắn lại, nhưng không ngờ bị hắn nhẹ nhàng lướt qua. Mặt Thương
Tuyết lộ ra ý cười, nhưng vẫn hờ hững với vấn đề của ta mà tiếp tục đi về phía
trước, lại không ngờ bị ta cản đường.
“Đại tướng quân, ta muốn về nghỉ ngơi”.
Thương Tuyết mỉm cười, hơi cau mày. “Đại tướng quân không cho ta đi, chẳng lẽ
muốn cùng ta về phòng nghỉ ngơi?”
Phớt lờ lời nói vô nghĩa của hắn, ta vững
vàng ngăn chặn lối đi của hắn, chậm rãi bật cười. “Không phải, ta chỉ muốn
ngươi giải thích một chút những lời vừa nói”
“Ta vừa nói gì?”. Thương Tuyết cười gượng,
bộ dạng rất vô lại. “Ta quên rồi…”
“Ngươi…”. Ta đang định nổi giận thì lại
nhớ tới hành vi xấu xa ngày thường của hắn, biết hắn đang muốn trốn tranh, vì vậy
không khỏi bình tĩnh lại, nhất quyết không lùi bước, chỉ thản nhiên nhìn hắn,
thầm vận nội công đề phòng bất cứ tình huống nào.
Thấy ta không giận, Thương Tuyết nhếch
môi nói. “Được rồi, ngươi qua đây, ta nói cho ngươi biết”
Ta lặng lẽ đến gần hắn, trên người vẫn
đề phòng. Kẻ này quỷ kế đa đoan, không nên tin.
“Là thế này…”. Thương Tuyết nói nhỏ
bên tai ta, thừa dịp lúc ta lắng nghe mà kéo ta vào lòng, giọng cười của hắn thổi
qua tai ta. “Ngươi lại bị ta lừa”
Chết tiệt! Ta bộc phát tức giận, vận
khí muốn đánh ra một quyền thì nghe một giọng nói lạnh băng vang lên phía sau. “Hai
vị thật hăng hái”
Là Viêm! Ta xoay người muốn giải thích
thì bị Thương Tuyết giành nói. “Ngày đẹp cảnh đẹp, lại có người mình thích ở
bên cạnh, Thương Tuyết chỉ là người phàm tục, làm sao lại có thể thờ ơ?”
“Viêm, đừng nghe hắn nói bậy”. Nhìn
khuôn mặt ngày càng lạnh băng của Viêm, ta không khỏi cười khổ. Viêm thông minh
khôn khéo, nhưng lúc này đều là dư thừa. Thương Tuyết tuỳ tiện nói mấy câu đều
có thể khiến hắn tức giận đến mất đi lý trí.
“Được rồi bệ hạ, ta cũng mệt mỏi, đi
trước không quấy rầy hai vị nữa”. Thương Tuyết cười nhìn ta, trực tiếp lướt qua
Viêm muốn rời khỏi, nhưng bị một câu nói của Viêm mà kinh hoảng dừng lại.
“Thương tướng quân quả nhiên phong
lưu, không biết ba vạn linh hồn quân Vệ Tương nghe được những lời này sẽ có cảm
tưởng gì?”
“Không thể nào!”. Thương Tuyết gấp gáp
xoay người, trên mặt vô cùng kinh ngạc. “Lúc rời đi ta đã phòng ngự rất tốt, trừ
Tử Hoàng, không ai có thể đánh bại bọn họ…”
“Chỉ tiếc bọn họ quả thật thất bại”.
Viêm lạnh lùng bật cười. “Thương tướng quân, phòng ngự của ngươi thật ra cũng chẳng
có gì đặc biệt”
“Ngươi…”. Thương Tuyết trong nháy mắt ra
tay bóp cổ Viêm. “Dù bọn họ thất bại cũng sẽ không thương vong tới mức đó”
“Thế nào, ngươi ở đây đóng vai phong
lưu, lại không cho ta đồ sát tràn lan sao?”. Khuôn mặt Viêm vì khó thở mà đỏ bừng
lên, nhưng cũng không quan tâm mà lạnh lùng bật cười, mang theo một chút oán giận
nhìn về phía ta, kéo ta ra khỏi sự ngây ngẩn về việc binh lính Vệ Tương bị giết.
Ta hoảng hốt đẩy tay Thương Tuyết ra,
vừa đánh vừa chặn, dùng ánh mắt cản lại sự xúc động của hắn. Thương Tuyết không
thèm để ý đến ta mà cứ đánh về phía Viêm, mỗi một chiêu đều cực kì tàn nhẫn, lộ
ra sát ý. Ta bất đắc dĩ, đành phải dùng hết sức, thừa lúc hắn suy nghĩ hỗn loạn
mà một chưởng đánh hắn văng ra. Thương Tuyết không ngờ ta nặng tay như vậy, ngã
mạnh xuống đất, một tay che lại lồng ngực bị thương, ánh mắt phẫn nộ mà quật cường
không muốn vận công hoá giải chưởng lực của ta.
Nhìn vẻ mặt vô cảm của Viêm, lại nhìn Thương
Tuyết ngã xuống đất bị thương, ta bất đắc dĩ lắc đầu, kéo Thương Tuyết về phòng
chữa thương, nhưng trong lòng rất bất mãn với Viêm.
Thương Tuyết đoán không sai, với phòng
ngự của hắn, cho dù Đông Phương Giác vận dụng tốt kế sách của ta cũng không tạo
thành tổn thất lớn như vậy. Thương Tuyết là một kì tài quân sự, nếu không phải
lúc bị hắn bắt vào quân doanh, trong lúc lơ đễnh nhìn thấy bố trí quân sự của hắn,
ta cũng không có cách nào đánh bại hắn.
Thương Tuyết thua không phải bởi mưu
trí mà ở lực lượng và tình nghĩa. Hắn không có hậu thuẫn cường đại, hết thảy chỉ
dựa vào những gì hắn có trong tay, hơn nữa tình cảm của hắn dành cho ta khiến hắn
không thể tàn nhẫn đối phó với ta. Chính vì hai nguyên nhân này mà hắn mới thua
trong tay ta, dù ta thắng nhưng cũng không hài lòng. Thắng lợi như vậy cũng
không nói lên cái gì, ngược lại khiến ta có chút đau lòng. Mà Viêm, lần này
không để ý đến trăm họ lầm than mà tàn sát giết chóc, thật khiến ta thất vọng.
Vận khí đặt tay lên lưng Thương Tuyết,
ta thúc giục nội lực tán loạn trong cơ thể hắn, lại bất ngờ phát hiện chướng ngại,
biết hắn vẫn còn đang tức giận, vì vậy không khỏi dịu dàng nói. “Dù ngươi bất
mãn với Viêm và ta cũng không thể đùa giỡn với thân thể của chính mình, lỡ chết
đi rồi thì sao báo thù cho Vệ Tương được…”
“Dù hắn sống cũng không thể báo thù”.
Viêm tựa vào cửa cười nhạt, khiến ta không khỏi ngẩng đầu. Lúc này ta mới phát
hiện Viêm vẫn theo ta và Thương Tuyết vào đây, trong lòng không khỏi có chút xấu
hổ, hồi nãy ta chú ý tới Thương Tuyết quá nhiều mà quên đi hắn.
Thương Tuyết không nói lời nào, nhưng
chướng ngại trong cơ thể càng lớn, ta không khỏi có chút nóng nảy, nổi giận mắng.
“Nếu ngươi không muốn để ta chữa thương thì nói một tiếng, đừng phát điên như vậy,
một người nam nhân mà không biết phân biệt nặng nhẹ, đúng là quái lạ”
Thương Tuyết không nói gì, cũng không
quay đầu lại, nhưng chướng ngại trong cơ thể đã giảm nhiều. Ta không khỏi yên
lòng, vận khí chữa thương cho hắn.
Khoảng một nén nhang sau, cảm giác được
chân khí tán loạn trong cơ thể hắn đã bình ổn, ta dần dần thu lại công lực, nhắm
mắt điều tức một lát rồi mới mở mắt hỏi. “Khá hơn chút nào không?”
Thương Tuyết gật đầu, một tia máu tươi
trào ra khỏi khoé môi, dường như bị nội lực của ta bức ra ngoài. Trong lòng ta
không khỏi hổ thẹn, hồi nãy ta ra tay hơi nặng.
Một chiếc khăn đưa tới trước mặt ta,
ta tiện tay cầm lấy lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu thì thấy gương mặt oán giận
nhưng lại ân cần của Viêm, lập tức cảm động. Với tính cách của Viêm, lúc nãy ta
phớt lờ hắn đã khiến hắn tổn thương, thế nhưng hắn vẫn đứng đó đưa khăn chăm
sóc cho ta.
Ta đứng dậy ôm hắn vào lòng, lời nói
cũng không hề vui vẻ. “Viêm, ngươi không nên tạo sát nghiệt”
Viêm vừa nghe thấy thì thân thể cứng đờ,
phẫn hận tránh ra khỏi người ta. “Ta muốn thế”
“Viêm”. Ta nổi giận, giọng nói cũng trở
nên băng lãnh. “Chúng sinh bình đẳng, nếu không cần giết chóc thì đừng giết!”
“Ngươi…”. Viêm chỉ tay vào mặt ta, lại
không nói nên lời, đôi mắt tức giận đến mức tràn ra hơi nước, nhưng chỉ cố nén
mà xoay người chạy ra ngoài. Ta muốn đuổi theo nhưng lại nhớ tới ba vạn mạng
người Vệ Tương, vì vậy trong lòng giận dữ mà không để ý tới hắn nữa.
“Đại tướng quân, ngươi trách oan chủ
nhân rồi”. Một bóng người màu xám từ bên ngoài bay vào, là người của Huyền. Sau
khi ta mất trí nhớ thì Viêm đã kể lại tất cả mọi chuyện liên quan đến Huyền cho
ta biết, kể cả ảnh vệ bên cạnh hắn. Người này là ảnh vệ đứng đầu của Huyền – Cực.
“Chủ thượng không giết ba vạn đại quân
kia, hắn chỉ giận Thương tướng quân nên mới nói vậy thôi…”. Cực không chờ ta mở
miệng, tiếp tục nói. “Chủ thượng luôn lấy nhân nghĩa làm đầu, sao lại có thể giết
chóc tràn lan chứ?”
Ta lập tức trở nên hối hận, muốn đứng
dậy đuổi theo nhưng Cực lại ngăn cản. “Dạ và Ảnh đã đi rồi, tướng quân lúc này
đuổi theo chỉ sợ vô ích, hay là ở trong phòng chờ chủ thượng quay về rồi an ủi”
Ta không biết nói gì, nhưng trong lòng
bình tĩnh lại. Suy nghĩ một chút, thấy Cực nói không sai, vì vậy bước về phía
phòng Viêm. Cảm giác có người theo sau, ta xoay người lại thì thấy Thương Tuyết
đột nhiên đỏ mặt. “Ừm, hồi nãy ta có lỗi trước, ta muốn nói xin lỗi với hắn…”
Ta không khỏi bật cười, không để ý đến
Thương Tuyết nữa mà chỉ hướng về phòng Viêm, nhưng ta biết hắn nhất định theo
sau. Người này có đôi lúc cũng thật đáng yêu…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét