CHƯƠNG 33
Trong
phòng Viêm, ta hơi nóng ruột đợi Viêm về. Không biết tại sao lòng ta lại có
chút bất an. Mà Thương Tuyết ở bên cạnh cũng không vui cười như thường lệ mà
mang theo một chút nghiêm túc, dường như đang suy nghĩ điều gì. Ta muốn hỏi
nhưng lại nhớ tới chuyện buổi chiều, biết hắn chưa chắc sẽ trả lời nên cũng
không nói gì.
Gần
một canh giờ trôi qua, Viêm vẫn chưa trở về, Ảnh và Dạ cũng không có tin tức.
Trong lòng ta lập tức bối rối, đang muốn tự ra ngoài tìm thì bị Cực ngăn lại.
“Đại
tướng quân, nếu Bệ hạ quả thật có chuyện thì bây giờ ngươi trở về cũng không tra
ra được gì, không bằng chờ ở đây đi. Hơn nữa Bệ hạ võ công cao cường, không có
mấy ai là đối thủ của hắn, lỡ hắn trở về không thấy ngươi thì lại càng giận hơn
nữa”. Cực khuyên nhủ, tay lại ấn ta xuống ghế mà không cho phản bác. Lời nói của
Cực khiến ta bỏ đi ý định ra ngoài, bởi ta biết hắn có lý. Nhưng trong lòng ta
vẫn cực kì sốt ruột, vì vậy không ngừng gọi thêm người ra ngoài tìm.
Đột
nhiên nghe được tiếng hỗn loạn, ta vội ra cửa thì thấy Ảnh ôm thi thể Dạ lảo đảo
chạy tới. Trong lòng ta lập tức cuống lên, đợi Ảnh buông thi thể Dạ ra thì lập
tức mặc kệ vết thương hắn còn đang chảy máu mà lớn tiếng hỏi. “Viêm đâu? Đã xảy
ra chuyện gì?”
“Thuộc
hạ vô dụng!”. Ảnh lập tức quỳ xuống, khiến ta kinh hoàng lui về sau một bước.
Trong lòng càng thêm bất an, vẻ mặt nhìn về phía Ảnh lại càng thê lương.
“Chủ
thượng bị một đám người mặc binh phục Vệ Tương bắt đi, chúng ta ra sức chống lại
nhưng đối phương quá nhiều người… Sau khi ta tỉnh lại thì thấy thi thể của Dạ
nhưng không thấy chủ thượng ở đâu…”. Ảnh quỳ, mắt đỏ lên. Tình cảm giữa Viêm và
bọn họ rất thâm hậu, huống hồ làm ảnh vệ cao cấp nhất của Huyền mà lại để Viêm
lại xảy ra chuyện, chắc hắn cũng rất khổ sở.
“Binh
sĩ Vệ Tương ư?”. Phía sau đột nhiên truyền tới giọng hoài nghi của Thương Tuyết.
“Không thể nào, binh chủ lực của Vệ Tương không phải thất bại rồi sao, hơn nữa…”
“Hơn
nữa cái gì?”. Ta xoay người, rút Đoạ Tinh ra kề lên cổ Thương Tuyết, kiếm khí cắt
ra một vết máu nhỏ trên cổ hắn. “Nói đi, con diều hâu chiều nay là sao, rốt cuộc
chuyện gì đã xảy ra? Có phải ngươi cố ý chọc giận Viêm…”
“Đại
tướng quân hình như đã quên, là ngươi chọc giận hắn!”. Thương Tuyết lạnh lùng bật
cười nhưng không hề thanh minh. “Dù ta muốn giết hắn nhưng cũng không dùng cách
này”
“Hừ…”.
Ta hừ lạnh, cổ tay vung lên cắt thêm một vết thương trên cổ Thương Tuyết. Từng
giọt máu đỏ tươi chảy theo mũi kiếm nhỏ xuống đất, bốc mùi giữa không khí trầm
tĩnh.
Thương
Tuyết không né tránh, không ra tay không vận công, chỉ lặng lẽ nhìn ta, trong mắt
hiện lên vẻ bi thương khiến ta không khỏi nhớ đến cảnh Viêm xoay người chạy đi
lúc nãy. Trong lòng giận dữ, ta đi thẳng
ra ngoài cửa, căn dặn. “Đưa hắn về phòng, canh giữ thật kĩ, nếu hắn ra khỏi
phòng thì giết không tha”
Dẫn
theo một nhóm quân đi đến địa điểm xảy ra chuyện, ta ra lệnh mọi người tìm kiếm
thật kĩ dấu vết của Viêm và binh sĩ Vệ Tương trong phạm vi một dặm xung quanh
nhưng không có thu hoạch gì. Không thể không thừa nhận, những binh sĩ này được
huấn luyện rất chặt chẽ, một đám người như vậy mà một chút dấu vết hoặc dấu
chân cũng không để lại, ngay cả cách bọn họ rời đi cũng không thể kiểm chứng.
Nhưng điều này cũng chứng minh bọn họ có chuẩn bị kĩ lưỡng, nói cách khác, bọn
họ chắc hẳn đã mai phục sẵn ở bên ngoài Hành cung chờ đêm xuống… Nhưng vẫn có
gì đó không thích hợp, dường như có một manh mối nào đó chưa được liên hệ.
Trong lòng ta liệt kê ra từng khả năng, nhưng khả năng do Vệ Tương gây nên dường
như không lớn…
Tiếng
chuông thanh thuý phá vỡ bầu trời đêm trầm tĩnh, cũng phá vỡ sự trầm mặc của
ta. Trong nháy mắt nhớ ra điều gì, ta lạc giọng hỏi. “Gần đây có chùa miểu gì
không?”
“Bẩm
đại tướng quân, ba dặm về phía tây có Tiếu phật tự, là ngôi chùa được nhiều người
thắp hương nhất nơi đây”. Một binh sĩ đáp trả.
Trong
lòng lập tức hiểu ra, giọng Thương Tuyết không ngừng vang lên trong đầu ta.
Đúng vậy, buổi chiều hình như Thương Tuyết có nhắc tới Tiếu phật tự, theo ý hắn,
có lẽ trong chùa có bí mật gì đó không thể để người khác biết… Ta lập tức nảy
ra ý định, ra lệnh cho mọi người đang tìm manh mối quay trở về, chỉnh đốn đội
ngũ đến Tiếu phật tự.
Hay
cho một Tiếu phật tự, cung vàng điện ngọc, tượng phật mạ vàng, đủ để chứng minh
hương hoả thịnh vượng thế nào. Thế nhưng phải có bao nhiêu hương hoả mới đủ xây
nên một ngôi chùa như vậy? Nhìn tượng phật loé lên ánh vàng, ta đang định hỏi
thì một giọng nói vang lên, giải đáp nghi hoặc trong lòng. “Đại tướng quân, đây
là Tiếu phật, là tượng phật đặt ở chính điện của chùa này. Năm ấy tướng quân
Đông Phương Giác đóng quân ở cửa khẩu thì thê tử không may mắc phải bệnh nặng,
nhờ thắp nhang cho Tiếu phật nên mới hết bệnh. Vì vậy tướng quân Đông Phương
Giác mạ vàng cho tượng phật để tạ ơn”
“A,
thì ra là thế”. Ta gật đầu chào vị phương trượng vừa nói chuyện, vô tình phát
hiện hắn có một thân võ công rất tốt. Ta vẫn không tỏ ra điều gì nhưng trong
lòng cười thầm. Phương trượng, ngươi nhìn như không có bất kì sơ hở nào, nhưng
chính vì vậy mới khiến người ta nghi ngờ.
“Bẩm
Đại tướng quân, đã kiểm tra xung quanh nhưng không thấy có gì lạ”. Có binh sĩ đến
bẩm báo khiến ta ngạc nhiên. Rõ ràng rất đáng ngờ nhưng lại không tìm ra? Là bọn
hắn quá lợi hại hay vẫn còn gì đó mà chúng ta chưa chú ý?
“Ừm…”.
Ta đang định nói gì đó thì có một tên lính từ ngoài cửa chạy vào, nói rằng tướng
quân Đông Phương Giác đã trở về cửa khẩu.
Ta
hơi chấn động, trong lòng lại càng nghi ngờ. Đông Phương Giác cũng quá trùng hợp
rồi, ngươi mới về mà đã biết ta ở Tiếu tự, có phải quá lợi hại rồi không?
Ta
nhìn kĩ đại điện nhưng không nói gì, chỉ phất tay một cái để mọi người cùng
nhau lui ra. Nhưng ngay lúc chúng ta xoay người thì tượng phật vàng óng loé lên
một tia sáng, tuy rất nhẹ nhưng cũng đủ để ta nhận ra đó là một thanh kiếm.
“Tướng
quân…”. Bên cạnh có người nhỏ giọng kêu, rõ ràng cũng thấy được thanh kiếm kia.
Ta nhẹ nhàng níu lấy tay hắn ý bảo đừng nói, sau đó dẫn đám lính về Hành cung.
“Bẩm
Đại tướng quân, quân ta đã dựa theo sự sắp xếp của ngài mà đánh bại đại quân của
Vệ Tương, hiện tại hai vạn tù binh đang đợi lệnh ngoài cửa, không biết tướng
quân định xử lý ra sao?”. Vừa về Hành cung, Đông Phương Giác đã vội vàng kể
công, vẻ mặt khiến người ta chán ghét. Thế nhưng tia lạnh lẽo trong mắt hắn lại
không qua mắt được ta.
“Đông
Phương tướng quân vất vả rồi”. Ta thấp giọng bật cười. “Những binh sĩ Vệ Tương
khác thì sao? Không phải có ba vạn người ư?”
Rõ
ràng chỉ là một câu nói nhưng lại khiến Đông Phương giác kinh hoảng quỳ xuống. “Mạt
tướng thất trách, khiến cho hơn bảy ngàn binh sĩ Vệ Tương trốn thoát ở biên giới
Cửu Phượng và Đông Tương…”
“Vậy
à?”. Ta mỉm cười nhìn hắn, trong lòng lại cực kì phẫn nộ. Đông Phương Giác,
ngươi đúng là một lão hồ ly.
“Đúng
vậy!”. Đông Phương Giác trấn định đáp, mắt lại nhìn xung quanh. “Bệ hạ đâu rồi?”
“Bệ
hạ không khoẻ, từ hôm nay ta sẽ xử lý tất cả mọi chuyện cho đến khi Bệ hạ bình
phục”. Ta nói xong thì lấy ra một đạo thánh chỉ mà lúc nãy vừa tới gặp Đông
Phương Giác thì vội vã viết ra. Cũng thật kì quái, lúc viết thánh chỉ ta mới biết
chữ của ta và Viêm khá giống nhau. “Nếu tướng quân có gì thắc mắc thì hãy xem
thánh chỉ này”
“Mạt
tướng không dám!”. Đầu Đông Phương Giác lại càng cúi thấp, lời nói lại hết sức
châm chọc. “Thiên hạ ai cũng biết Bệ hạ và Đại tướng quân tình thâm, nếu đã nói
vậy thì nhất định là thật”
Trong
lòng ta tức khắc bộc phát lửa giận. Đông Phương Giác, ngươi dám làm nhục ta như
vậy, nếu nhịn xuống thì ta sẽ không gọi là Tiết Tử Hoàng! Ta lạnh lùng cười, giọng
nói cực kì băng lãnh. “Đông Phương tướng quân, ngươi có biết mình phạm tội gì
không? Những lời này nếu truyền tới tai Bệ hạ, ngươi cho rằng mình có bao nhiêu
cái đầu để chém?”
Thấy
ta tức giận, Đông Phương Giác tự biết mình lỡ lời, lập tức bình tĩnh thấp giọng
nói. “Mạt tướng nói lỡ, mong Đại tướng quân tha tội!”
“Hừ”.
Ta cũng không quan tâm tới hắn, chỉ tự nhâm nhi tách trà Long Tĩnh vừa pha, cả
người toát ra khí lạnh, vẫn để hắn quỳ mà không cho phép đứng dậy.
Cứ
như vậy đến hết một nén nhang, ta nhìn Đông Phương Giác không ngừng chảy xuống mồ
hôi, trong lòng cười nhạt, phất phất tay nói. “Thôi, lui xuống đi, lần sau chú
ý một chút là được”
“Tạ
Đại tướng quân”. Đông Phương Giác thấy ta cho đi thì trầm tĩnh lại, vội vã ra
ngoài, trong phút chốc biến mất tăm.
“Cực,
điều động toàn bộ người của Huyền ra”. Thấy Đông Phương Giác bỏ đi, ta bảo binh
sĩ lui ra ngoài rồi nói với người đứng phía sau. “Ta không tin những người ở
đây”
“Vâng,
Đại tướng quân”. Cực gật đầu, trong tay cầm một lá thư. “Phong Hằng báo tin rằng
hắn và Thục Nguyệt đang ở gần cửa khẩu, hỏi có cần tới thẳng đây để gặp gỡ hay
không?”
“Ừ”.
Ta gật đầu, đột nhiên nhớ tới lời giới thiệu Phong Hằng và Thục Nguyệt của Viêm
với Thương Tuyết, không khỏi hỏi. “Bọn họ tin được không?”
Cực
gật đầu nói. “Hai người này, một là bạn tốt của Bệ hạ, một là hồng nhan tri kỉ
của ngài, đương nhiên có thể tin”
“Ừ”.
Ta gật đầu. “Mời bọn họ tới đi, nhiều người nhiều sức”
“Vâng!”.
Cực định lui xuống thì ta lại đột nhiên nhớ ra mà căn dặn. “Gọi Thương Tuyết tới,
ta cần hắn”
Cực
dừng lại, trong câu hỏi mang theo thắc mắc. “Người này… chỉ sợ không thể tin”
“Chuyện
này…”. Ta lập tức sửng sốt. Thương Tuyết là thủ lĩnh Vệ Tương, hiện nay Đông
Phương Giác dù là nghi phạm số một nhưng Vệ Tương cũng rất đáng ngờ. Thế nhưng
chẳng biết tại sao trong lòng ta lại luôn có một giọng nói vang lên rằng, Thương
Tuyết dù là địch nhưng ở một mức độ nào đó hắn cũng rất đáng tin. Người này cực
kì kiêu ngạo, dù muốn đấu với nhau cũng trực diện mà tranh chấp chứ không sử dụng
thủ đoạn ti tiện.
“Đại
tướng quân?”. Cực cắt ngang khoảnh khắc trầm tư của ta, tỏ ý hỏi đã quyết định
xong chưa.
“Gọi
hắn đến đây đi”. Ta mỉm cười, nhìn vẻ mặt khó hiểu của Cực. “So với những người
này, dù hắn là địch nhưng đáng tin hơn”
“Vâng”.
Cực dường như bị nụ cười của ta khiến cho trầm tư một chút, nhưng cuối cùng
cũng gật đầu.
Nhìn
theo bóng lưng hắn ra ngoài, ta lập tức trở nên vô lực, cảm giác bất an tràn ra
trong lòng. Viêm, ta phải làm gì bây giờ, nên làm gì bây giờ…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét