CHƯƠNG
15:
DẠ HỒN LÂU
“Bảo
chủ, Ảnh công tử đã thuận lợi về nhà rồi sao?”
Cổ
Thiên Thương gấp thư lại cất vào. “Còn chưa tới, bọn họ gặp phụ thân mẫu thân ở
Kiêm gia trấn, còn ăn cơm với nhau”
“A”.
Vẻ mặt luôn luôn nghiêm túc của Dương Lăng Tiêu lộ ra nụ cười nhàn nhạt. “Phu
nhân nhất định rất thích Ảnh công tử. Ảnh công tử thật có duyên với Cổ gia”
“Ừ”.
Cổ Thiên Thương cũng hiếm thấy nhu hoà, vừa nghĩ tới thiếu niên áo trắng kia
thì trong lòng không tự chủ được dâng lên tình cảm ngọt ngào.
“Bảo
chủ định chừng nào thì đón Ảnh công tử về?”. Với mức độ tình cảm của Bảo chủ với
Ảnh công tử, Bảo chủ khẳng định không nỡ rời xa Ảnh công tử quá lâu.
“Chờ
chuyện này ổn định thì ta sẽ tự đi đón hắn”
Nếu
không phải lão tặc Võ thừa tướng có quá nhiều động tác thì sao mình lại không
phân thân ra được? Mình và hắn cũng không cần tách ra, chính mình nhất định sẽ
cùng hắn về nhà, nhân tiện bái kiến phụ mẫu hắn.
Mẫu
thân dường như cũng rất thích hắn, nếu dẫn hắn về Cổ gia bảo cũng sẽ không chịu
uất ức. Nếu ai dám ức hiếp hắn, mình nhất định sẽ không bỏ qua.
“Vụ
kiện của Trầm thứ sử có tiến triển gì không?”
“Hiện
tại còn chưa có phát hiện gì mới. Sát thủ ám sát Trầm thứ sử nhất định có võ
công cực cao, có thể không kinh động đến thủ vệ mà còn toàn thân trở ra sau khi
ám sát xong, tám chín phần là sát thủ Dạ Hồn lâu”
Cổ
Thiên Thương cau mày, yên lặng một hồi. “Người thuê sát thủ sau màn không cần
tra cũng biết là ai. Trầm thứ sử võ công không yếu, cho dù ngủ mê nhưng vẫn có
tính cảnh giác, thế nhưng hắn lại chết trong lúc ngủ mà hoàn toàn không chút
giãy dụa. Ngươi cho rằng trong Dạ Hồn lâu ai có bản lĩnh như vậy?”. Trong mắt Cổ
Thiên Thương hiện ra hàn quang.
“Ý
Bảo chủ là lâu chủ Dạ Hồn lâu Trầm Thanh Nham đích thân ra tay?”
“Ừ”
“Không
phải hắn cho tới nay cũng không tự mình ra tay ư? Tiền tài sắc đẹp quyền lợi hắn
đều có, Võ thừa tướng rốt cuộc cho hắn thứ gì mới có thể đả động tới hắn chứ?”
Dạ
Hồn lâu tuy không phải tổ chức sát thủ có nguyên tắc, nhưng muốn mời được Trầm
Thanh Nham cũng không phải chuyện đơn giản. Tài lực và sự lợi hại của Dạ Hồn
lâu chỉ kém hơn Cổ gia bảo, mà Trầm Thanh Nham lại là kẻ cao ngạo cổ quái, chẳng
nể mặt bất cứ ai.
Chân
mày Cổ Thiên Thương nhíu chặt, giọng băng lãnh. “Vẫn có thứ đả động được hắn,
chỉ là chưa tìm được nên chúng ta mới bị động như thế thôi. Nếu Dạ Hồn lâu âm
thầm giúp đỡ Võ Bách Hải, như vậy muốn lật đổ hắn cũng khó hơn”. Có điều Cổ
Thiên Thương sẽ không để Võ lão tặc kiêu ngạo quá lâu, Cổ gia bảo cũng không phải
ăn không ngồi rồi.
“Thuộc
hạ sẽ cố hết sức điều tra rõ”. Dương Lăng Tiêu biết tầm quan trọng của chuyện
này.
“Ừ”.
Cổ Thiên Thương gật đầu, một lát sau bỗng dưng biến sắc, nghiêm túc nhìn Dương
Lăng Tiêu. “Lần này Thái tử dẫn theo bao nhiêu người ra ngoài?”
Dương
Lăng Tiêu nghe vậy dường như cũng ý thức được điều gì, vẻ mặt lo lắng. “Hơn hai
mươi, đều là thị vệ hạng nhất”
“Hơn
hai mươi, nếu chúng ta đoán đúng…”. Cổ Thiên Thương vẻ mặt vô cảm, nhưng chân
mày nhíu lại. “Tiêu, ngươi lập tức dẫn người hội họp với Thái tử, phái thêm nhiều
ám vệ đến bên cạnh Ảnh. Nói với Huyền rằng hắn đã được bỏ lệnh cấm, bảo hắn tiếp
nhận nhiệm vụ hiện tại của ngươi”
“Vâng,
Bảo chủ”. Dương Lăng Tiêu nhận lệnh, nhanh chóng lui xuống bố trí.
“Bảo
chủ, biểu tiểu thư muốn mời ngài cùng ngắm hoa ở hậu viên”. Dương Lăng Tiêu vừa
đi, Kha Dĩ, quản gia của biệt viện Giang thành đã tới bẩm báo.
Cổ
Thiên Thương không vui nhíu mày, từ lúc mình tới Giang thành, Liễu Y Y suốt
ngày tìm đủ mọi cách để mình gặp nàng. Đôi môi mỏng của Cổ Thiên Thương khẽ hé
ra hơi thở lạnh lùng. “Bảo nàng về phòng đi, ta không rảnh”. Hắn vung tay bước
đi.
Kha
Dĩ nhìn theo bóng lưng băng lãnh kia kia, vẻ mặt biến thành đưa đám, che trán
than vãn. Sao ta lại xui như vậy, đụng phải chủ tử khó phục vụ như thế. Vừa
nghĩ tới biểu tiểu thư ngang ngược kiêu ngạo kia, mặt Kha Dĩ còn khó coi hơn giẫm
phải phân chó.
Nữ
nhân mặc váy lụa màu hồng cánh sen, thêu hoa mai trắng, tóc mai cài trân châu
trắng bạc khẽ rũ xuống, vẻ mặt như trăng non, mày liễu môi son, xinh đẹp tú lệ.
Kha Dĩ chậm rãi dời bước đến hậu hoa viên, nhìn nữ tử xinh đẹp kia nhưng không
hề có chút tán thưởng. Hắn hít sâu một hơi, cất bước đi tới, vẻ mặt thấy chết
không sờn.
“Biểu
tiểu thư”
“Đến,
không đến, đến, không đến, đến, không đến…”. Ngón tay thon dài của Liễu Y Y vân
vê cánh hoa cuối cùng, nghe được có tiếng gọi, trong miệng chỉ kịp nói chữ
“không” thì lập tức mừng rỡ quay đầu lại. “Biểu ca”
Thấy
vẻ mặt tươi cười của Kha Dĩ, phía sau không còn người nào khác, Liễu Y Y tức giận
ném cành hoa trơ trụi xuống đất, hung hăng đạp mấy cái. Đôi mắt đẹp của nàng
nhìn chằm chằm Kha Dĩ, ngón tay thon dài chỉ vào mặt hắn, môi đỏ mọng phun ra mấy
chữ không hề hay ho. “Cái đồ nô tài vô dụng nhà ngươi, chút chuyện nhỏ này cũng
làm không xong”. Thế rồi nàng lại đạp lên mặt đất đầy cánh hoa tàn. “Ngươi làm
quản gia có biết xấu hổ hay không, ngay cả một sợi tóc của biểu ca cũng không bằng,
hừ, ta phải nói biểu ca đuổi ngươi đi”
Kha
Dĩ cũng rũ mắt, khoé miệng co rúm nhìn cánh hoa thê thảm dưới đôi giày thêu
tinh xảo kia, trái tim cũng run lên theo, dường như mỗi bước của nàng đều dẫm
nát trái tim mình.
Kha
Dĩ rũ mắt lắng nghe, nhưng trong lòng lại trợn trắng. Ngươi chửi đi, chửi đi,
ta coi như là nghe mèo kêu. Bảo chủ, hắc, ta đương nhiên kém hơn hắn, nhưng đâu
đến nỗi ngay cả một sợi tóc cũng không bằng, quá khoa trương rồi. Nói Bảo chủ
đuổi việc ta ư? Ha ha, vậy cũng phải xem Bảo chủ có nghe lời ngươi hay không đã.
Kha Dĩ giễu cợt.
“Cút
cho ta, đừng để ta gặp lại ngươi”
Ôi
chao, gương mặt xinh đẹp của biểu tiểu thư vặn vẹo lên rồi, như vậy Bảo chủ lại
càng không thích ngươi. Kha Dĩ cũng lấy làm may mắn, cút, tốt quá, ta ước gì
nhanh chóng được cút đi đây, không có lòng tự trọng mới có thể ở đây nghe ngươi
mắng.
“Kha
Dĩ xin cáo lui”. Hắn phủi mông đi.
Đôi
mắt đẹp của Liễu Y Y phun lửa, nhìn chằm chằm theo bóng lưng hắn như muốn đốt
ra một cái lỗ trên đó.
…
“Chuyện
gì vậy?”
Tuy
võ công Giang Ngọc Nhan không tốt lắm nhưng dư sức đối phó với mấy kẻ lưu manh.
Ngay cả hắn cũng cảm nhận được sát khí, như vậy khẳng định là cao thủ.
Bạch
Sơ Ảnh hướng về phía hắn ra dấu đừng lên tiếng, khom người vén màn vải lên, nhẹ
giọng nói. “Sư phụ, phiền ngươi chờ ở đây một chút”
Xe
ngựa dừng lại, hai người bước xuống, Bạch Sơ Ảnh nói với xa phu. “Sư phụ, ngươi
chờ ở ven rừng, chúng ta tới trước dò đường một chút”
Xa
phu này theo bọn họ ba ngày, dọc đường cũng gặp qua một ít sơn tặc giặc cỏ, đều
bị hai vị công tử tuấn mỹ này đơn giản chế phục. Xa phu rất kính nể bọn họ, hiện
tại nhất định là tình huống không thích hợp nên mới bảo mình dừng lại.
“Công
tử cẩn thận, ta ở đây chờ các ngươi”
“Ừ”
Bạch
Sơ Ảnh gật đầu, cầm kiếm đi về phía trước. Giang Ngọc Nhan cũng đi theo.
Có
phải đám người lần trước vây giết Bạch Sơ Ảnh không? Nếu vậy thì tình huống thật
không khéo. Bạch Sơ Ảnh võ công rất cao, nhưng trong bụng hiện tại đang có chuyện,
sợ rằng... Chỉ mong là không phải! Tiểu tử này rốt cuộc là ai? Không phải lần đầu
xuống núi ư, sao lại bị người đuổi giết? Hơn nữa vẻ mặt hắn còn vô tội không biết
nguyên nhân.
Hôm
nay đã đi cả ngày mà chưa gặp được thành trấn gì, vì vậy ban đêm nhất định phải
ngủ ngoài trời. Trước kia cũng có vài lần như vậy, nhưng hết thảy đều tốt đẹp,
không gặp nguy hiểm gì. Bạch Sơ Ảnh dường như rất thích ứng với sinh hoạt ngoài
trời, không giống với bề ngoài được cưng chiều của hắn, có lẽ vì hắn sống trên
núi. Đi đêm có ngày gặp ma, tối nay không biết gặp phải ma háo sắc hay ma tham
lam nữa.
Giang
Ngọc Nhan còn đang suy nghĩ miên man, không hề cảm thấy được nguy cơ thì Bạch
Sơ Ảnh đã kéo hắn đến trốn sau một gốc cây. Giang Ngọc Nhan lúc này mới cảnh
giác, vừa nhìn phía trước thì đã trợn mắt. Mặt hắn hơi đỏ lên, lúc nãy mình còn
hạ quyết tâm bảo vệ Bạch Sơ Ảnh, ai ngờ trong chớp mắt lại để Bạch Sơ Ảnh bảo vệ
mình. Tuy cách xa khoảng mười trượng nhưng nhĩ lực và thị lực của hai người rất
tốt, có thể nhìn thấy tình hình phía trước rất rõ.
Gió
nhẹ khẽ phất, đêm đầu tháng tám, hoa bạc như nước, nhưng trong rừng cũng không
yên lặng. Dưới ánh trăng, tiếng đao kiếm va chạm leng keng, sát khí tràn ngập,
cách vài chục trượng cũng cảm giác được.
“Làm
sao bây giờ?”
Giang
Ngọc Nhan nhìn thoáng qua thì đã rõ thế cục trước mặt. Hơn một trăm người đối đầu
với hai mươi người, hơn nữa một trăm người áo đen kia vừa nhìn cũng biết là sát
thủ đứng đầu. Giang Ngọc Nhan đoán rằng công lực của bọn họ cũng không kém bảy
sát thủ Bạch Sơ Ảnh gặp lúc trước. Người cầm đầu đám người áo tím khoảng hơn
hai mươi tuổi, võ công không kém, nhưng đó là dưới tình huống đơn đấu. Lấy hai
mươi đối một trăm, vừa nhìn đã biết thắng bại.
“Chờ”.
Bạch Sơ Ảnh không chớp mắt nhìn phía trước, bình tĩnh chuyên chú.
“Ngươi
muốn xen vào ư?”
Giang
Ngọc Nhan không tán thành việc xen vào. Hai người bọn họ cũng không phải dạng
nhiệt tình, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, trừ phi bại não mới có thể
làm vậy. Hai nhóm người này thực lực rất mạnh, nếu bọn họ nhúng tay thì chưa chắc
toàn thân trở ra. Bọn họ không thể mạo hiểm như vậy.
Bạch
Sơ Ảnh cũng không trả lời, vẫn chuyên chú quan sát tình thế hai bên. Dưới ánh
trăng mông lung, gương mặt tuấn tú loé ra quang mang khiến người ta khiếp sợ.