Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2014

SƠ ẢNH 38

CHƯƠNG 38: TIẾN CUNG
          “Tiểu Ảnh, tiểu Ảnh, ngươi không sao chứ? Nương tới thăm ngươi đây”. Buổi sáng không thấy Bạch Sơ Ảnh ra ăn, Triệu Nhan Nhan vội ném bát cơm xuống định đi xem, ai ngờ bị con trai liếc một cái ngăn cản. Cổ Thiên Thương bảo Bạch Sơ Ảnh còn đang ngủ, không nên quấy rầy, đợi lát nữa sẽ đích thân mang thức ăn sáng vào phòng cho hắn. Triệu Nhan Nhan lộ vẻ tức giận cúi đầu ăn cơm. Đến trưa, cuối cùng cũng nhịn không được, Triệu Nhan Nhan chạy như bay tới viện lạc của Cổ Thiên Thương.
          Ở ngoài cửa kêu vài tiếng mà không nghe ai đáp lại, Triệu Nhan Nhan nghi hoặc, chẳng lẽ ngủ mê rồi? A, tiểu Ảnh ngủ thật nhiều. “Tiểu Ảnh, nương vào nha”. Triệu Nhan Nhan nhẹ giọng nói, đẩy cửa bước vào.
          “Thương nhi?”. Triệu Nhan Nhan thấy con trai đang ngồi yên trên ghế, sợ hết hồn. Nàng tưởng hắn đi rồi chứ, sao lại còn ở trong phòng?
          Cổ Thiên Thương thản nhiên nhìn nàng một cái, cũng không kêu một tiếng “nương”. Trong lòng Triệu Nhan Nhan run lên, cảm thấy biểu cảm của con trai không hề thích hợp, lại bỗng dưng thấy vết máu trên đất. Ánh mắt nàng quét tới bàn tay máu thịt mơ hồ của con trai, run rẩy kêu lên. “Trời ạ, Thương nhi, xảy ra chuyện gì vậy?”. Triệu Nhan Nhan tiến lên đau lòng cầm tay con trai mà xem, muốn đụng vào lại sợ khiến hắn đau. “Nương bôi thuốc cho ngươi”. Nàng bối rối muốn đi tìm thuốc.
          “Nương, không cần đâu. Lát nữa ta sẽ tự bôi thuốc, ngươi đừng lo”. Cổ Thiên Thương nói một hơi, kéo tay Triệu Nhan Nhan lại không cho nàng đi.
          “Cái gì mà lát nữa? Hiện tại phải bôi ngay, ngươi có biết mình chảy bao nhiêu máu không?”. Triệu Nhan Nhan vẻ mặt trách cứ nhìn thoáng qua con trai, chợt nhớ ra mục đích tới nơi này. “Đúng rồi, tiểu Ảnh đâu? Nếu hắn biết nhất định sẽ lo lắng”’
          Cổ Thiên Thương biến sắc, trong nháy mắt lại khôi phục băng lãnh. “Đi rồi”
          “Đi rồi?”. Triệu Nhan Nhan thấy con trai không có biểu cảm gì khác thường, bỗng nhiên ngây người. Đến khi nàng ý thức được hai chữ kia có nghĩa là gì thì lập tức run giọng hỏi. “Đi đâu?”
          “Tiến cung”
          “Cái gì?”
          Triệu Nhan Nhan nhảy dựng lên. Tiến cung? Tiến cung? Nếu hoàng đế biểu ca thấy được, với tính cách của biểu ca thì không biết có gây bất lợi cho tiểu Ảnh hay không. Phái ra rất đông người mà vẫn chưa tìm được Bạch Sơ Dật, hoàng đế biểu ca nhất định rất nóng nảy, gặp người liền cắn, huống chi gặp tiểu Ảnh.
          “Ngươi sao có thể để hắn tiến cung? Nếu như…”. Triệu Nhan Nhan dậm chân, nhìn con trai vẫn giữ vẻ vô cảm. “Các ngươi cãi nhau ư?”. Không đâu, hai người bọn họ không phải kiểu người hay tranh cãi, chắc chắn đã có hiểu lầm gì đó.
          Cổ Thiên Thương nhìn chằm chằm ra cửa, yên lặng.
          “Ôi chao, đang êm đẹp sao lại cãi nhau chứ, nhất định là hiểu lầm, ngươi mau tìm hắn về, giải thích rõ là được rồi”. Triệu Nhan Nhan kéo tay con trai, rất muốn kéo hắn dậy ra ngoài dẫn người về.
          “Việc này nương đừng xen vào, có hoàng tử ở đó, hắn sẽ không sao”. Cổ Thiên Thương đứng lên, không để ý tới Triệu Nhan Nhan mà trực tiếp ra khỏi phòng.
          “Thương nhi, Thương nhi, ngươi muốn đi đâu?”. Triệu Nhan Nhan vội đuổi theo, nhưng đã không còn thấy bóng dáng đứa con võ công cao cường kia.
         
          Trên đường, Bạch Sơ Ảnh đều yên lặng, bảo ăn thì ăn bảo uống thì uống, thản nhiên không lộ ra biểu cảm gì. Dọc đường hắn nôn vài lần, sắc mặt trắng bệch như giấy, không rên một tiếng nhưng lại khiến hai người kia lo lắng.
          Xe ngựa chỉ ngừng một chút, ăn cơm trưa rồi hướng về phía hoàng cung. Vừa khởi hành không bao lâu, Bạch Sơ Ảnh đã khom lưng nôn vào ống nhổ chuẩn bị riêng cho hắn.
          “Sơ Ảnh, không sao chứ?”. Triệu Cảnh Trần vội vỗ lưng cho hắn, tiếng nôn tê tâm liệt phế kia khiến lòng Triệu Cảnh Trần run lên. “Đây rốt cuộc là chuyện gì?”. Triệu Cảnh Trần nhìn về phía Giang Ngọc Nhan cũng đang lo âu bên cạnh.
          “Không sao, nôn hết thì tốt rồi”. Nói thì nói vậy nhưng mặt Giang Ngọc Nhan vẫn lo lắng.
          “Ngươi nói kiểu gì thế, cứ nôn tiếp sẽ chết người đó”. Triệu Cảnh Trần vừa giúp Bạch Sơ Ảnh lau miệng vừa nói.
          Giang Ngọc Nhan nhìn Triệu Cảnh Trần một hồi, giống như hạ quyết tâm mà buồn bã nói. “Ta nói với ngươi một chuyện, có thể hơi khó tưởng tượng, khiến người ta không tin nổi”
          “Chuyện gì? Ngươi cứ nói đi”. Triệu Cảnh Trần vội châm trà cho Bạch Sơ Ảnh súc miệng, so với ca ca ruột còn chu đáo hơn.
          “Hắn không phải mắc bệnh gì kì quái mà là mang thai”
          “Mang thai? Ngươi nói ai mang thai?”. Triệu Cảnh Trần nhất thời không phản ứng kịp, đỡ Bạch Sơ Ảnh ngồi xuống, đau lòng nhìn thoáng qua người mang gương mặt tái nhợt mà lại không nói một câu kia, rồi quay đầu nhìn lại Giang Ngọc Nhan.
          “Hắn, Bạch Sơ Ảnh”. Ngón tay thon dài của Giang Ngọc Nhan chỉ thẳng vào Bạch Sơ Ảnh.
          “Cái gì?”. Lời của Giang Ngọc Nhan như một quả bom khiến Triệu Cảnh Trần không nhúc nhích được, ngây ngốc nhìn theo ngón tay trắng nõn của hắn, ánh mắt rơi xuống người Bạch Sơ Ảnh, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
          Bạch Sơ Ảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như lúc này bọn họ không phải nói về mình mà là một người khác.
          “Ngươi nhìn bụng hắn kìa”. Ngón tay Giang Ngọc Nhan chỉ vào cái bụng hơi nhô lên của Bạch Sơ Ảnh. “Hắn thật sự mang thai, ta là đệ nhất Thánh y của Nạp La quốc, chuyện nhỏ như mang thai sao lại khám sai được?”. Giọng điệu Giang Ngọc Nhan kiên định, không cho người ta cơ hội chất vấn.
          “Thật, thật sao?”. Triệu Cảnh Trần ngây ra nhìn Giang Ngọc Nhan, hi vọng hắn có thể mở miệng phủ định, dù sao chuyện này nghe thật hoang đường.
          “Thật”. Giang Ngọc Nhan trịnh trọng gật đầu, diệt sạch hi vọng cuối cùng của Triệu Cảnh Trần.
          “Nhưng Sơ Ảnh là nam”. Nam tử sao có thể mang thai?
          “Ta cũng biết thế”
          Triệu Cảnh Trần nhìn Bạch Sơ Ảnh vẫn không lên tiếng, lại hỏi. “Đứa con là của Cổ Thiên Thương ư?”. Chín phần là vậy, nếu không còn có thể là của ai? Chắc là Cổ Thiên Thương không biết, nếu không sao lại khiến Ảnh tiến cung với mình.
          Giang Ngọc Nhan bất đắc dĩ nhìn Bạch Sơ Ảnh, lắc đầu. “Ta cũng không rõ lắm, chắc vậy”
          “Cái gì mà chắc vậy?”. Triệu Cảnh Trần bất mãn lầm bầm, nhìn Bạch Sơ Ảnh vẻ mặt đơn thuần, chợt hiểu ra vì sao Giang Ngọc Nhan lại nói vậy. Tám phần là Bạch Sơ Ảnh cũng không biết làm sao mới có thể mang thai.
          Im lặng một hồi, Bạch Sơ Ảnh thấy cực kì uể oải, mí mắt giật một cái, thân thể lung lay nghiêng sang một bên. Triệu Cảnh Trần cuống quít đỡ hắn nằm xuống, đắp chăn mỏng, nhè nhẹ vỗ về. “Ngủ đi”
          Bạch Sơ Ảnh nhắm mắt lại, trong chốc lát đã truyền tới tiếng thở nhẹ.
          “Lẽ nào đứa con không phải của Cổ Thiên Thương, hắn biết vậy nên không cần Bạch Sơ Ảnh nữa, để Bạch Sơ Ảnh theo chúng ta tiến cung?”. Triệu Cảnh Trần bỗng nhiên nghĩ tới khả năng này, hạ giọng nói với Giang Ngọc Nhan.
          “Hôm qua Cổ Thiên Thương vô tình nghe ta và tiểu Ảnh nhắc tới chuyện đứa nhỏ. Hắn nhất định cho rằng đứa con là của người khác nên mới làm vậy”
          “A…”. Triệu Cảnh Trần không khống chế được mà kêu lên, sau khi ý thức được việc mình làm thì lại đè thấp giọng. “Sơ Ảnh không hiểu chuyện thì thôi, lẽ nào Cổ Thiên Thương cũng đơn thuần như vậy?”. Triệu Cảnh Trần nghĩ vậy lập tức mặt đầy hắc tuyến.
          Giang Ngọc Nhan bất đắc dĩ nhìn hắn. “Chuyện này ta cũng không rõ”. Giang Ngọc Nhan đem chuyện làm thế nào gặp được Bạch Sơ Ảnh nói ra, nhưng không đem chuyện chiếc nhẫn đặc thù của Cổ gia trên tay Bạch Sơ Ảnh cho Triệu Cảnh Trần biết. “Có lẽ ở giữa đã xảy ra chuyện gì, Cổ Thiên Thương không nhớ ra hắn đã xx với tiểu Ảnh”. Giang Ngọc Nhan nói khô cả cổ, tự rót cho mình một chén trà.
          “A”. Triệu Cảnh Trần “a” một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, tựa vào thành xe suy nghĩ gì đó.
          Xe ngựa lộc cộc chạy đi, nghiền qua con đường đá cuội, xuyên qua đám đông đi tới cửa cung được phòng vệ nghiêm ngặt. Triệu Cảnh Trần vén rèm ló đầu ra, thủ vệ vừa thấy hoàng tử điện hạ thì cung kính khom lưng cúi chào, mở cánh cổng đỏ thẫm để xe ngựa chạy qua con đường lát bạch ngọc mà vào.
          Chính điện uy nghiêm, cột khắc hoa, đèn lưu ly tinh xảo trang nhã mà không mất khí thế hoàng gia. Đỉnh đài lầu các, cầu nhỏ thủy tạ, hoa thơm cỏ lạ, tuy đã vào mùa đông nhưng không chút ảnh hưởng tới cảnh tượng muôn hoa đọ sắc rực rỡ. Cung nữ mặc quần áo xanh nhạt bận rộn qua lại, đúng là cảnh đẹp ý vui.
          “Hoàng gia là xa xỉ nhất, lời này không sai”. Giang Ngọc Nhan hạ xuống rèm xe, tự lẩm bẩm cảm thán, cũng mặc kệ người đối diện mình sinh ra ở hoàng gia.
          “Ngọc Nhan huynh nói vậy là không công bằng. Ngươi còn chưa biết bổn cung trải qua cuộc sống thế nào mà đã kết luận, thật khiến người ta đau lòng”. Triệu Cảnh Trần lộ ra vẻ mặt đau khổ, rất giống một đứa trẻ từ nhỏ đã sống trong cảnh bạo lực gia đình.
          “A a…”. Giang Ngọc Nhan híp đôi mắt đẹp, khóe mắt cong lên, mị hoặc lòng người. “Thật xin lỗi hoàng tử điện hạ, thảo dân lỡ miệng, không hiểu được nỗi khổ hoàng gia, xin tha cho thảo dân ngu dốt”
          “Giang Thánh y đúng là diệu nhân, nếu bổn cung không gặp được… thì chắc chắn sẽ quấn lấy ngươi”. Triệu Cảnh Trần mập mờ nháy mắt với Giang Ngọc Nhan, tiếc nuối than thở.
          “Muốn nói diệu nhân mê hoặc lòng người thì ở đây có người còn hơn hẳn ta, hay là hoàng tử thừa cơ mà chiếm lấy trái tim hắn, cướp hắn đi”. Giang Ngọc Nhan nhìn người đang ngủ say, lại nhìn Triệu Cảnh Trần.
          “Ngươi tha cho ta đi”. Triệu Cảnh Trần vội xua tay. “Sơ Ảnh không tệ, ta rất thích hắn, nhưng bổn cung không dám cướp của người kia”. Nghĩ đến cái người lạnh như băng kia, Triệu Cảnh Trần không nhịn được run rẩy. Nếu không phải tình thế bắt buộc, hắn cũng không muốn làm việc với Cổ Thiên Thương, tuy rằng hiệu suất cao chất lượng tốt.
          Giang Ngọc Nhan cười mà không nói.
          Lúc này xe ngựa đã đến trước Thừa Cảnh cung của Thái tử. Xe ngựa vừa dừng lại thì đã có người cung kính vén rèm. Từ cửa kéo dài vào trong đứng đầy cung nữ và thái giám.
          Triệu Cảnh Trần ôm người vẫn ngủ say xuống ngựa, mọi người vừa định hô cung nghênh thì đã bị một ánh mắt của Triệu Cảnh Trần chặn lại. Thấy hoàng tử ôm một thiếu niên áo trằng, động tác và ánh mắt đều dịu dàng chưa từng có, mọi người kinh ngạc trợn mắt, nghĩ rằng mình đang nhìn lầm.
          Người kia quả thật là một thiếu niên, hơn nữa còn rất tuấn dật. Tuy hoàng tử vẫn chưa lập hoàng phi nhưng vẫn có thị thiếp, bọn họ chưa từng thấy hoàng tử có hứng thú với nam tử, sao vừa ra ngoài một chuyến thì hoàng tử đã biến thành đoạn tụ thế này? Đây đúng là chuyện nghiêm trọng, phải biết rằng hoàng tử là người thừa kế duy nhất của Nạp La quốc, nếu hắn thích nam tử thì không phải hoàng thất phải tuyệt hậu ư? Điều này tuyệt đối không được!
          Miệng mọi người càng há to hơn khi thấy một mỹ nhân tuyệt thế theo sau hoàng tử. Đẹp quá, còn đẹp hơn bất cứ tần phi nào trong cung. Những phi tần kia nhìn thấy hắn nhất định xấu hổ muốn tự sát, a không, giết chết hắn. Mọi người trợn mắt há mồm, nước bọt và máu mũi chảy đầy đất, ngay cả thái giám cũng không nhịn được.
          Triệu Cảnh Trần nhìn lướt qua bộ dạng ngốc nghếch của mọi người, cảm thấy mất hết cả mặt mũi, nhắm mắt làm ngơ ôm Bạch Sơ Ảnh bước vào hành cung của chính mình.

2 nhận xét:

  1. Anh Nhan với anh Trần hổng phải cặp thì thôi đi nghen, đừng có suốt ngày nháy mắt đưa tình như thế, làm người ta hiểu nhầm à!

    Trả lờiXóa