CHƯƠNG
36:
GIÀY VÒ
“A,
được”. Triệu Nhan Nhan lau nước mắt, vẫn không buông tay Bạch Sơ Ảnh ra mà theo
bọn họ vào xe ngựa. Triệu Nhan Nhan một mực nắm tay Bạch Sơ Ảnh, cho đến khi
vào nhà ngồi trên bàn ăn vẫn không muốn buông ra.
“Nương,
Ảnh phải ăn cơm, ngươi cũng đói rồi, mau ăn đi”. Cổ Thiên Thương gắp thức ăn
vào bát Bạch Sơ Ảnh và Triệu Nhan Nhan, có chút không vui về việc nương quá yêu
thích Bạch Sơ Ảnh. Cứ tiếp tục như vậy, Ảnh nhất định sẽ bị nương bám lấy không
buông.
“A”.
Triệu Nhan Nhan buông tay ra, cầm chiếc đũa gắp mấy món Bạch Sơ Ảnh thích ăn
vào bát của hắn. “Mau ăn, tiểu Ảnh nhất định là đói lắm rồi”
“Nương
cũng ăn”. Bạch Sơ Ảnh cũng bắt chước gắp thức ăn vào bát của nàng.
“Ha
ha”. Triệu Nhan Nhan cười khúc khích bỏ thức ăn vào miệng, Bạch Sơ Ảnh thấy
nàng vui vẻ, cũng thản nhiên mỉm cười.
Giang
Ngọc Nhan và Triệu Cảnh Trần nhìn nhau một cái, cúi đầu ăn cơm.
…
“Ảnh,
nương bảo ngươi gọi nàng như vậy sao?”. Cổ Thiên Thương nằm trên giường, nhìn
người trong ngực.
“Ừ”.
Bạch Sơ Ảnh nằm trong lòng Cổ Thiên Thương mà gật đầu. “Nương nói chờ hỏi qua
gia đình ta thì có thể thành thân, chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau. Sau khi
thành thân ta phải gọi nàng là nương, hiện tại gọi trước cũng không sao”. Bạch
Sơ Ảnh nói rất đương nhiên.
“A,
vậy ngươi cứ gọi đi”. Cổ Thiên Thương vuốt ve mái tóc mềm mại đen như mực của Bạch
Sơ Ảnh, khóe miệng cong lên. “Ảnh muốn thành thân với Thương ư? Muốn ở bên
Thương ư?”
“Muốn”.
Bạch Sơ Ảnh gật đầu, không chút do dự đáp lại.
Cổ
Thiên Thương thỏa mãn hôn lên đỉnh đầu hắn, dịu giọng nói. “Ngủ đi”
Qua
ba ngày, Bạch Sơ Ảnh cũng chưa thấy qua Liễu Y Y và thị nữ của nàng là tiểu
Đào. Không biết tại sao trong lòng hắn lại có chút vui vẻ, mọi người không nhắc
tới nàng, hắn cũng không hỏi, dù sao nàng cũng không có quan hệ gì với hắn.
Chuyện
của Võ thừa tướng dường như có tiến triển mới, Cổ Thiên Thương, Triệu Cảnh Trần
và Cổ Lãnh Phàm đều rất bận, đi sớm về trễ.
Mưa
thu giá lạnh, hôm nay vừa sắp hoàng hôn thì đã rả rích mưa, khí tức đầu mùa
đông ngày càng đến gần, trong không khí phiêu đãng khí lạnh. Hôm nay ba người bận
rộn kia sẽ về vào bữa tối, sớm nhất trong những ngày qua. Triệu Nhan Nhan rất
vui vẻ, gọi nhà bếp nấu một bàn thức ăn phong phú, đầm ấm ăn no một bữa.
Sau
bữa tối, Bạch Sơ Ảnh sẽ tắm rửa, đây là thói quen. Sau khi tắm xong, Cổ Thiên
Thương vào trong viện, trong phòng chỉ có hai người bọn họ.
“Thương”
“Ừ”
Cổ
Thiên Thương cởi ra mái tóc dài vì tắm mà buộc lên cao của Bạch Sơ Ảnh. Bạch Sơ
Ảnh xoay người ôm eo Cổ Thiên Thương, nâng lên khuôn mặt hắn, đôi môi mang theo
ẩm ướt dán lên môi hắn.
“Ảnh?”
Cổ
Thiên Thương run lên vì động tác của Bạch Sơ Ảnh. Đôi môi lúc nào cũng đầy dụ
hoặc đối với hắn chỉ lẳng lặng dán lên, nhưng lại khiến trái tim của vị Cổ bảo
chủ lạnh lùng không sợ trời không sợ đất kịch liệt rung động. Thân thể Cổ Thiên
Thương dâng lên một ngọn lửa hừng hực, thiêu đốt xương tủy.
“Thương”
Giọng
Bạch Sơ Ảnh mang theo chút mềm nhẹ, lúc nói chuyện lại khiến cánh môi cọ xát, hai
người đều không tự chủ run rẩy. Bạch Sơ Ảnh rất thích cảm giác được Cổ Thiên
Thương hôn, nhưng sau lần không từ mà biệt kia, Cổ Thiên Thương chỉ hôn nhẹ lên
trán và mắt hắn, chưa từng hôn môi. Có phải Cổ Thiên Thương không thích hắn làm
thế này không?
Bạch
Sơ Ảnh còn đang suy nghĩ, lại không biết động tác này làm hại Cổ Thiên Thương
nhẫn nhịn rất khổ cực. Không, không được, Ảnh còn đang bệnh, nếu tiếp tục như vậy
hắn nhất định không nhịn được. Hắn không muốn tổn thương Bạch Sơ Ảnh.
“Ảnh…”
Cổ
Thiên Thương vừa định dời môi đã bị cái lưỡi nóng ẩm của Bạch Sơ Ảnh vươn ra liếm
một chút. Ầm, một ngọn lửa mãnh liệt lại dâng lên, tất cả tự chủ của Cổ Thiên
Thương sụp đổ trong nháy mắt. Cổ Thiên Thương một tay ôm eo Bạch Sơ Ảnh, một
tay đè lại đầu hắn, vội vàng mút vào cánh môi nóng hổi.
“Ưm…
ưm…”
Trên
khuôn mặt trắng nõn của Bạch Sơ Ảnh nhuộm lên một tầng ửng đỏ nhàn nhạt, cổ ngưỡng
cao, môi hé mở, đón lấy chiếc lưỡi nóng bỏng kia, mặc cho nó tiến vào trong miệng,
mang theo hỏa diễm kịch liệt hơn nữa.
Đầu
lưỡi trơn trượt thô ráp của Cổ Thiên Thương tàn sát bừa bãi trong khoang miệng ấm
áp của Bạch Sơ Ảnh, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài liếm một lần. Cánh
tay đặt bên hông Bạch Sơ Ảnh siết chặt, khớp xương trắng bệch, cố gắng nhịn xuống
không sờ loạn. Cổ Thiên Thương sợ rằng chỉ cần không cẩn thận, tình dục bạo ngược
trong người sẽ không khống chế được nữa.
Đầu
lưỡi Cổ Thiên Thương tinh tế lướt qua thành khoang miệng mẫn cảm yếu ớt của Bạch
Sơ Ảnh, một cổ tê dại dọc theo kinh mạch truyền khắp toàn thân Bạch Sơ Ảnh. Eo
hắn tê dại, hai chân mềm nhũn, nếu không nhờ bàn tay ôm chặt bên hông thì e rằng
hắn đã ngã nhào xuống đất.
“Ưm…
a… Thương…”
Mơ
hồ rên rỉ, sóng nhiệt từng đợt xông tới, trong đầu Bạch Sơ Ảnh vang lên ong
ong. Bạch Sơ Ảnh không cách nào tự hỏi, chỉ có thể tùy ý chiếc lưỡi kia khuấy động
cắn mút. Hơi thở hắn nóng bỏng, mặt đỏ như máu. Hai tay hắn vô thức nâng lên,
quấn lên cổ Cổ Thiên Thương.
Cổ
Thiên Thương thở hổn hển, một tay trượt tới cái cổ thon dài trắng nõn của Bạch
Sơ Ảnh, vội vàng xoa nắn, tay kia cách một lớp quần áo cọ xát vòng eo nhỏ mềm.
Khuôn mặt luôn băng lãnh của hắn cố gắng nhẫn nạn, muốn cứ như vậy đòi hỏi càng
nhiều, nhưng trong lòng vẫn luôn cảnh cáo chính mình rằng hiện tại chưa phải
lúc, không thể tổn thương Bạch Sơ Ảnh. Ngón tay Cổ Thiên Thương bởi vì kiềm chế
mà có chút cứng ngắc. Hắn thở gấp một tiếng, dùng hết tất cả tự chủ mới khiến
mình rời khỏi chiếc lưỡi đầy ma lực kia.
Cổ
Thiên Thương siết chặt quần áo bên hông, trán đè lên trán Bạch Sơ Ảnh, thở dốc
nặng nề. Hơi thở dồn dập phả vào mặt đối phương, giao hòa triền miên.
“Thương”.
Bạch Sơ Ảnh chưa ổn định lại thở dốc, thanh âm yêu kiều mềm mại, giống nỉ non lại
giống rên rỉ, giống khó nhịn lại giống mời gọi.
Cổ
Thiên Thương toàn thân chấn động, trong nháy mắt cứng đờ, thanh âm khàn khàn đè
nén. “Ảnh, ngoan, ta ra ngoài một chút, ngươi ngoan ngoãn ở trong phòng”. Nói
xong cũng mặc kệ phản ứng của Bạch Sơ Ảnh, hung hăng hôn lên cánh môi đỏ bừng một
cái rồi chạy như bỏ trốn.
“Thương…”
Bạch
Sơ Ảnh nhìn cánh cửa nhanh chóng mở ra rồi nhanh chóng khép lại, trong lòng mất
mát, có một loại tâm trạng không biết tên, rất khó chịu. Thương làm sao vậy?
Lúc nãy còn đang tốt đẹp, hắn rõ ràng cũng thích, vì sao phải bỏ lại mình? Lẽ
nào Thương thật sự không thích mình.
Bạch
Sơ Ảnh vươn tay vuốt lên khuôn mặt còn hơi nóng, lồng ngực phập phồng đã khôi
phục bình thường nhưng vẫn khó chịu. Cảm giác buồn nôn thật lâu chưa gặp lại
trong nháy mắt dâng lên. Hắn lảo đảo ngồi lên ghế, mặt trắng bệch, cau chặt
mày, vươn tay rót một chén trà sâm ấm áp mà uống một ngụm, muốn chặn lại cảm
giác buồn nôn kia.
“Tiểu
Ảnh?”
Ngoài
cửa truyền tới giọng Giang Ngọc Nhan, không đợi Bạch Sơ Ảnh trả lời đã tự động
bước vào. Lúc nãy Giang Ngọc Nhan nhìn thấy Cổ Thiên Thương đi gấp, nhảy lên lầu
ngắm cảnh cao nhất ở Cổ gia bảo. Giang Ngọc Nhan nhận ra dáng vẻ chật vật chạy
trốn của Cổ Thiên Thương, trong lòng vui vẻ. Ha ha, Giang Ngọc Nhan không cần
nghĩ cũng biết trong phòng vừa xảy ra chuyện gì, thật là tạo nghiệt. Chẳng qua
đây chính là cơ hội tốt, thường ngày Cổ Thiên Thương tuy không thường xuyên ở
nhà nhưng Triệu Nhan Nhan lại một khắc cũng không rời Bạch Sơ Ảnh, làm hại
Giang Ngọc Nhan muốn nói chuyện riêng với Bạch Sơ Ảnh cũng không được. Hiện tại
vất vả lắm mới có thể ở riêng với Bạch Sơ Ảnh, có một số chuyện phải nói với hắn,
Giang Ngọc Nhan vui vẻ bước vào phòng Bạch Sơ Ảnh.
“Tiểu
Ảnh, xảy ra chuyện gì vậy? Khó chịu chỗ nào?”. Vừa bước vào thì đã thấy Bạch Sơ
Ảnh sắc mặt tái nhợt ngồi trên ghế, Giang Ngọc Nhan cuống quít chạy tới bắt mạch
cho hắn.
“Buồn
nôn”. Bạch Sơ Ảnh nhìn thấy Giang Ngọc Nhan thì khó chịu trong ngực cũng giảm bớt
một chút. Giang Ngọc Nhan đã xem bệnh cho hắn ngay từ đầu, tuy cái này không
tính là bệnh nhưng Giang Ngọc Nhan thật sự quan tâm tới hắn, điểm này Bạch Sơ Ảnh
hiểu rất rõ. Vì vậy vừa nhìn thấy Giang Ngọc Nhan, Bạch Sơ Ảnh đã yên tâm. Có
Giang Ngọc Nhan ở đây, đứa bé nhất định sẽ không sao.
“Ừ”.
Giang Ngọc Nhan buông tay ra. Khí tức Bạch Sơ Ảnh hơi hỗn loạn, bởi vì tâm trạng
phập phồng mà tạo thành, nhất định là Cổ Thiên Thương cuống quít chạy đi đã khiến
hắn tổn thương. Giang Ngọc Nhan âm thầm lắc đầu, Cổ Thiên Thương gặp phải hắn
không biết là hạnh phúc hay bất hạnh. Giang Ngọc Nhan lấy một viên thuốc cho Bạch
Sơ Ảnh uống, vỗ vỗ lưng hắn. “Không sao, đừng nghĩ ngợi lung tung là được rồi”
Nghĩ
lung tung? Bạch Sơ Ảnh hơi khó hiểu nhìn Giang Ngọc Nhan. Lẽ nào hắn đang nói đến
chuyện Thương bỏ lại mình mà chạy mất ư? Quả thật trong lòng mình vì vậy mà
không thoải mái, đây gọi là nghĩ lung tung ư?
Giang
Ngọc Nhan vô lực đảo mắt. “Hỏi ngươi một chuyện”. Giang Ngọc Nhan đổi đề tài,
chuyển sang mục đích chính khi tới đây. “Ngươi còn muốn về nhà không?”
Bạch
Sơ Ảnh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, dáng vẻ rất mâu thuẫn, một lúc lâu mới
nói. “Thương không cho ta về, hắn sẽ lo lắng”
Giang
Ngọc Nhan cau mày, chỉ vào bụng dưới hơi nhô ra của hắn. “Bụng ngươi càng lúc
càng lớn, nếu không tránh đi, mấy tháng sau lúc đứa con sinh ra, ai cũng sẽ biết”
Bạch
Sơ Ảnh nghiêng đầu, không biết đang nghĩ gì.
Đứa
con?
Cổ
Thiên Thương vừa định đẩy cửa bước vào thì bỗng dưng lảo đảo, sắc mặt tái nhợt.
Lúc nãy hắn đã vất vả đè xuống dục hỏa, muốn về phòng nhanh một chút để tránh
cho Bạch Sơ Ảnh đau lòng, ai ngờ vừa tới cửa phòng thì đã nghe được tin tức giật
gân như thế.
Đứa
con? Hèn chi bụng hắn lại to như thế. Hai người bọn họ cũng dám gạt mình? Cổ
Thiên Thương siết chặt hai tay, tránh cho mình nhất thời tức giận mà lao vào giết
chết bọn họ.
Sao
Ảnh lại có con được? Tuy mỗi ngày bọn họ đều ngủ chung giường, cũng từng thân mật
tiếp xúc, nhưng từ trước đến nay lại chưa từng chính thức giao hoan, đứa bé kia
rốt cuộc là của ai?
Vừa
nghĩ tới Ảnh từng nằm dưới thân một nam nhân khác rên rỉ thở dốc, cơn tức liền
dâng lên, móng tay Cổ Thiên Thương đâm vào lòng bàn tay, chảy ra máu tươi nhưng
không hề có cảm giác đau đớn. Hắn hít sâu vài cái, vội vã lao ra khỏi viện tử.
“Đứa
nhỏ là của Cổ Thiên Thương ư?”
Một
lát sau Giang Ngọc Nhan lại lên tiếng. Hắn có tám phần nắm chắc, đứa nhỏ này là
của Cổ Thiên Thương. Nhưng bộ dạng của hai người bọn họ lại không rõ ràng lắm,
đây rốt cuộc là chuyện thế nào?
Đáng
tiếc Cổ Thiên Thương vừa rời đi, tâm trạng lại hỗn loạn nên không nghe được câu
này của Giang Ngọc Nhan.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét