Thứ Hai, 12 tháng 10, 2015

TỨ PHƯƠNG 13

          Bình thường, hai người này đều là nhân vật có sức tự chủ rất mạnh, nhưng chẳng biết tại sao lần này hoàn toàn không cách nào khống chế mình. Bọn họ toàn thân cuồng cháy dục vọng đối với đối phương, cho đến mệt mỏi rã rời, mới ngã xuống ở trên bờ, ôm lẫn nhau, gần như hôn mê mà ngủ.
         Không biết qua bao lâu, Chu Chích đang ngủ thì cảm nhận được một trận cảm giác bỏng rát mãnh liệt, dường như da đều phải bị nướng khét. Hắn cố sức muốn mở mắt, nhưng chẳng biết tại sao mí mắt nặng đến lợi hại, hoàn toàn không có biện pháp mở ra.
         Giấc ngủ mờ dần, lý trí càng ngày càng rõ ràng. Không ổn. Hắn nói với mình như vậy.
         Hắn không vội mở mắt, cố gắng mở rộng ngũ giác, nỗ lực biết tình huống càng nhiều một chút.
         Sau khi xúc giác, thính giác cũng khôi phục bình thường, xung quanh cực kỳ ầm ĩ, hầu như có thể xưng là tiếng người ồn ào, nhưng kì quái là, ngôn ngữ mỗi người nói cực kỳ kỳ quái, hắn hoàn toàn nghe không hiểu. Nhưng cẩn thận nghe qua, loại ngôn ngữ này có âm tiết vô cùng đơn giản, tần suất lặp lại xuất hiện rất cao, nghe, có thể ý tứ biểu đạt hẳn là không phong phú.
         Thổ dân sao? Tiểu diễm? Hắn tận lực biểu hiện ra dáng vẻ vẫn hôn mê, cảm thụ được khí tức của Xích Diễm.
         Bên người có hô hấp quen thuộc ổn định, khiến Chu Chích tạm thời yên tâm, càng thêm chuyên chú lắng nghe thanh âm xung quanh.
         Lân cận đột nhiên truyền đến tiếng tranh cãi, nghe không hiểu lời của bọn họ, nhưng mà nghe vào hình như là hai nữ nhân cùng mấy nam nhân đang tranh chấp cái gì.
         Nữ nhân... sao? Chu Chích âm thầm cười ở trong lòng, quyết định một chút chủ ý.
         Da vẫn bỏng rát đến lợi hại, hoàn toàn không có cách trở. Nếu như không tính sai, hẳn là bị lột sạch ném ở dưới mặt trời phơi nắng. Nhưng tứ chi cũng không bị ràng buộc, xem ra những người này cũng không quá coi trọng bản thân.
         Hô hấp của tiểu Diễm có chút rối loạn, nhưng lập tức lại khôi phục ổn định vốn có. Chu Chích âm thầm khen ngợi. Quả nhiên không hổ là đệ đệ của mình, tuy rằng ở lâu trong thâm cung, nhưng cũng không quên sách lược đối phó với địch.
         Tình huống này, phải thế nào cùng hắn khai thông trước một chút? Ý nghĩ của Chu Chích còn chưa chuyển xong, liền cảm nhận được từ Xích Diễm một chút khí tức hỏa diễm. Hơi thở này cực kỳ nhẹ nhàng, nếu không phải Chu Chích đang dùng toàn bộ tinh thần lưu ý hắn, bằng không hoàn toàn không cảm giác được. Khí tức không ngừng biến hóa, tuân theo quy tắc nào đó, khiến Chu Chích cười ở trong lòng.
         Chu Chích cùng Xích Diễm đều là vương tộc chu quốc, huyết thống cực kỳ nồng, bởi vậy tuy rằng ở thời gian khá dài trong nước lũ, sức mạnh thuộc lửa dần dần giảm nhạt, nhưng sức mạnh của hai người bọn họ cũng là mạnh nhất trong tất cả thần dân hệ lửa. Điều này không chỉ biểu hiện ở khống chế hỏa lực lớn nhỏ, cũng biểu hiện ở năng lực khống chế mồi lửa.
         Thuở nhỏ, hai người bọn họ vì lúc lên lớp lén lão sư trốn chạy nói chuyện, cùng với ở gây họa thất thủ bị bắt cần thống nhất khẩu cung mà đã sớm tiến hành cặn kẽ nghiên cứu dao động của hỏa khí. Hai người kết phường sáng tạo ra một bộ cách giao tiếp đặc thù. Cách giao tiếp này không chỉ người khác khó mà làm được, càng khó phát giác, giúp bọn hắn ngăn cản không ít tai bay vạ gió.
         Lúc này Xích Diễm đột nhiên dùng ra, tức khắc khiến Chu Chích cảm thấy một trận ấm áp cùng tưởng nhớ, lập tức đáp lại.
         "Hoàng huynh?"
         "Ừ, ta tỉnh."
         "Những người này, là thổ dân sao?"
         "Hình như vậy. Chúng ta bị bọn họ bắt được, không biết sẽ bị xử trí thế nào."
         "Hoàng huynh, ta nhớ đã từng có người ở trên tấu chương đề xuất chuyện đám người kia."
         "Hửm? Nói nghe một chút?"
         "Bọn họ... Sẽ ăn thịt người."
         Chu Chích kinh ngạc. Sống chết có thể không để ý, nhưng mà bị ăn lại là một chuyện khác...
         Xích Diễm truyền đến ý cười khe khẽ: "Mặt khác, ta tựa hồ nghe hiểu bọn họ nói chuyện."
         "Í? Ngươi thế nào nghe hiểu?"
         "Hoàng huynh, ngươi cẩn thận nghe, bọn họ nói thật ra là ngôn ngữ chu quốc xưa nhất, có chút từ ngữ thậm chí có thể cùng liên hệ với từ thường dùng hiện tại."
         Chu Chích tập trung nghe, quả nhiên là thế. Tiếng tranh cãi gần ở bên tai, hắn nghe một hồi, đột nhiên khí tức có chút thay đổi.
         Xích Diễm dường như đang cười: "Hoàng huynh, mỹ mạo của ngươi quả nhiên vô địch, hai nữ nhân này coi trọng ngươi."
         Chu Chích không khỏi cười khổ. Tuy rằng sớm biết đối phương có hai nữ nhân liền chuẩn bị sử dụng thủ đoạn này, nhưng bây giờ biết ý đồ của đối phương, trong lòng vẫn còn có chút quái dị. Cẩn thận nghe qua, cho dù da mặt dày như Chu Chích, cũng không khỏi có chút thẹn thùng.
         Vừa rồi hai người bọn họ điên cuồng ở bên cạnh hồ, nhóm người này thế mà liền ở bên cạnh nhìn trộm. Lúc này những nam nhân kia khuyên can nữ nhân mấy câu, lật qua lật lại liền là nói cho các nàng biết mình chỉ thích nam nhân, sẽ không có hứng thú đối với nữ nhân. Nhưng là hai nữ nhân kia dường như rất kiên định, thậm chí còn có một người thuận miệng nói thêm một câu: "Hắn xinh đẹp như vậy, các ngươi còn không phải có thể chia một chén canh!"
         Đám nam nhân kia trầm mặc, nếu nói không sai, bọn họ đang nhìn lén mình, còn dường như có chút dao động.
         Xích Diễm đang cười trộm, nhưng là Chu Chích lại chỉ muốn thở dài. Bị ăn cùng bị đè... Cái nào cũng không tốt hơn.
         Đột nhiên, một trận bước chân nặng nề ra sức đạp qua đây, thanh âm trầm thấp vang lên, bình tĩnh, lại mang theo khí tức uy hiếp khác thường. Họng âm của hắn quá nặng, nghe không rõ lắm nói những gì, nhưng mà giọng điệu trách cứ lại cực kì rõ ràng. Nói, hắn đột nhiên dùng thông dụng ngữ gượng gạo quát: "Đã sớm tỉnh, còn giả bộ chết cái gì!" Nói, bất ngờ không kịp đề phòng một cước đá tới, vừa vặn đá trúng bụng Chu Chích. Hắn nôn khan một tiếng, thân thể thống khổ cuộn tròn lại, trên mặt toát ra mồ hôi lạnh, lại đem một tiếng rên rỉ suýt lao ra miệng đè về trong họng.
         Xích Diễm nghe tiếng vang, mãnh liệt mở mắt, vừa vặn trông thấy biểu cảm đau đớn khó nhịn của Chu Chích. Trên mặt hắn lướt qua một trận phẫn nộ, ngồi dậy, chậm rãi quay đầu, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn thẳng đối phương, cười lạnh: "Có bản lĩnh, liền quang minh chính đại đến! Làm gì dùng thủ đoạn lén lút!"
         Ngữ điệu của hắn cực kỳ từ tốn, trong ánh mắt mơ hồ mang theo sát khí, khiến hán tử đối diện mang diện mạo lạnh cứng kia kinh ngạc một chút, nhưng lập tức trả lời lại một cách mỉa mai: "Rõ ràng đã sớm tỉnh, còn không dám lên tiếng, quả nhiên không phải nam nhân chân chính!"
         Hắn nói thông dụng ngữ cực kì cứng ngắc, nếu không Xích Diễm tin tưởng rằng hắn sẽ nói ra lời lẽ càng ác độc. Nhưng Xích Diễm không chút nào bị lời của hắn chọc giận, hắn cúi người, ngón tay dịu dàng vuốt ve gò má Chu Chích, nhẹ giọng hỏi: "Không sao chứ, hoàng huynh?"
         Hắn trần truồng bị mọi người vây xem, bị đối phương nhục mạ, nhưng hắn không chút dáng vẻ chịu nhục, dưới ánh mặt trời tự tại vươn tứ chi thon dài, làn da mịn màng lóe lên ánh sáng mê người. Thổ dân xung quanh xì xào bàn tán, ánh mắt bởi vì vẻ đẹp như vậy mà giảm bớt địch ý. Nhưng người vừa mới dùng sức đá Chu Chích kia vẫn chứa đầy đề phòng, thận trọng nhìn bọn họ.
         Chu Chích hơi dịu đau đớn, chậm rãi đứng lên, đôi mắt đỏ thắm nhìn lướt qua  chung quanh, khuôn mặt tuấn mỹ, gò má ngưng kết bị đau đớn kích ra mồ hôi, vẻ mặt vẫn có chút tái nhợt, lông mày chặt chẽ nhíu lại.
         Xung quanh mơ hồ truyền đến vài tiếng hít hơi, thái độ lại mềm xuống vài phần.
         Chu Chích vươn tay nắm lấy ngón tay Xích Diễm, đưa mắt nhìn quanh. Xung quanh có chừng hơn mười người, nữ có nam có, lấy nam giới phần nhiều. Bất luận nam nữ đều là da nâu đậm, phơi bày nửa người trên, nửa người dưới lại dùng hoặc lá cây hoặc da lông đồ vật che giấu. Phía trước nhất một nữ nhân bụng dưới nhô thật cao, rõ ràng đã mang thai, hơn nữa ra mòi không lâu liền sinh. Mà nam nhân bên người nàng dung mạo cực kỳ tuấn mỹ, biểu cảm dũng mãnh, trước ngực treo vòng cổ răng thú, một đôi mắt đen thẳm thẳng tắp nhìn mình, lại mơ hồ có một tia ngây thơ, tuy rằng thân hình cao lớn, nhưng nhìn qua tuổi tác cũng không quá lớn.
         Khiến cho Chu Chích chú ý chính là, nam nhân này cùng nữ nhân mang thai kia đều có tóc đỏ, tuy rằng cũng không nhiều, màu sắc lại vô cùng đỏ, màu sắc nóng bỏng chính như hỏa diễm hừng hực thiêu đốt. Màu sắc xinh đẹp như vậy, ở vương tộc chu quốc cũng không thấy nhiều, ngay cả đầu tóc đỏ mỹ lệ kia của Chu Chích dường như đều không đủ. Mà người xung quanh tộc, vô luận là mắt là tóc, đều ít nhiều gì mang theo một chút màu đỏ, đặc trưng như vậy, ở chu quốc nhưng là tượng trưng cho vương tộc!
         Hắn cùng Xích Diễm liếc nhau, ở trong ánh mắt của đối phương phát hiện kinh ngạc. Nhưng đối phương đã hơi không kiên nhẫn với trầm mặc của bọn hắn, thanh niên kia lại một lần nữa rống lên —— vừa nghe giọng hắn, Chu Chích liền biết hắn chính là tên nam tử lỗ mãng vừa đá mình kia —— "Các ngươi tự tiện xông vào cấm địa tộc ta, đáng chết!"
         Chu Chích nghe lời của hắn, khẽ bật cười. Mắt phượng hắn hơi nghiêng, nhìn về phía tên thanh niên kia: "Cấm địa? Nhưng ta không trông thấy nơi nào có đánh dấu khiến ta xem hiểu."
         Ở dưới ánh mắt hắn bao phủ, khuôn mặt thanh niên có chút đỏ lên, kiêu căng yếu bớt vài phần. Nhưng khiến người ta kinh ngạc chính là, hắn nhanh chóng khống chế được mình, thậm chí ngay cả lỗ mãng vừa rồi cũng biến thành bình tĩnh: "Bất luận thế nào, hai người các ngươi phạm vào quy củ tộc ta, ta sẽ lấy tộc quy xử trí các ngươi!" Hắn cười một cái, lộ ra hàm răng trắng hếu, "Vừa vặn, trong tộc đã thật lâu không có cử hành tế điển!"
         Ở dưới sự chỉ dẫn của hắn, Chu Chích Xích Diễm hai người trông thấy khung xương tuyết trắng treo ở dưới mái hiên không xa, nhìn một cái cũng biết là loài người. Chu Chích sắc mặt không chút thay đổi, hắn đứng lên đi mấy bước, tứ chi tao nhã giống như vũ đạo, trần truồng phát ánh sáng, tóc dài đỏ thẫm phất ở trên thân thể của hắn, lại hoàn toàn không lấn át được vết hôn loang lổ bị Xích Diễm cắn ra trên da thịt, đặc biệt mê hồn. Hắn đi tới bên cạnh khung xương, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, cười nói: "Đây là ai phẩu ra? Đao công tương đối khá a!" Mặt đỏ xương trắng, tạo thành một bộ tranh vẽ đẹp đẽ mà quỷ dị.
         Trong đám người truyền đến một tiếng rên rỉ, ánh mắt của mọi người lưu luyến không rời chuyển qua, chỉ thấy một người trẻ tuổi đầy mặt đỏ bừng, bưng kín mũi mình, trong kẽ tay rướm ra máu tươi. Mọi người đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi ở bờ hồ ẩn núp thấy đến, tuy rằng bị hơi nước trong ao che giấu hơn phân nửa, nhưng vẫn loáng thoáng có thể thấy hai người thở dốc cùng kêu gào, kịch liệt dây dưa cùng tràn ngập khát vọng, thâm trầm, đè nén, lại dường như có thể khiêu khích dục vọng sâu nhất trong lòng người. Hơi suy nghĩ, lại có mấy người không nhịn được đỏ mặt, có chút lúng túng kẹp chặt chân.
         Thanh niên dẫn đầu mặt đỏ tới mang tai, có chút thẹn quá thành giận nói: "Hai người các ngươi, thật là không biết xấu hổ!"
         "Xấu hổ?" Chu Chích nhíu mày, đi về phía hắn. Thanh niên không nhịn được lui về sau một bước, trông thấy cử động của hắn, Chu Chích kiêu căng cười một cái: "Cảm thấy xấu hổ, là ta tự nhiên lộ ra thân thể cha mẹ ban tặng? Hay là ngươi nhìn thân thể này nghĩ sự việc không nên nghĩ?"
         Xích Diễm một mực không lên tiếng, hắn ngồi xếp bằng, đầy hứng thú nhìn hai người bọn họ, lúc này đột nhiên lớn tiếng nở nụ cười: "Lão huynh, kẻ ăn thịt người, nói với người khác đạo đức liêm sỉ gì a! Người sợ người ta không biết ngươi nói dối sao?"
         Hắn đứng lên, giống nhau trần truồng mà đi, so với Chu Chích nhiều hai phần tự nhiên ít đi một phần dụ hoặc, đứng ở bên người Chu Chích lại dung hợp vô cùng. Hắn ngắt chuỗi khớp xương kia một chút, cười nói: "Thứ này, nhìn một cái cũng biết là chết thật nhiều năm, muốn ăn thứ này, nhìn qua răng ngươi còn chưa đủ rắn chắc! Muốn gạt người, ít nhất tìm vài gia hoả mới một chút đi!"
         Hắn nói thật giống như rất nhiều kinh nghiệm, không chỉ là thanh niên kia, ngay cả Chu Chích đều có chút sững sờ. Ngây ra một lát, thanh niên kia đột nhiên hỏi: "Các ngươi là ai?"
         Xích Diễm cũng vô ý che giấu thân phận của mình, đường đường chính chính nói: "Ta là chu quốc vương, diễm đế Xích Diễm! Vị này chính là hoàng huynh ta, định vương Chu Chích!"
         Thanh niên vừa nghe thân phận của bọn họ, đột nhiên sắc mặt đại biến. Hắn chuyển hướng tộc nhân xung quanh, đối diện bọn họ nói thổ ngữ. Chu Chích Xích Diễm loáng thoáng nghe hiểu, hắn là hướng bọn họ giới thiệu thân phận của hai người. Giọng điệu của hắn dồn dập, tộc nhân xung quanh nghe qua, ánh mắt vốn đã biến đến bình thản đột nhiên tràn đầy lệ khí, khiến Chu Chích Xích Diễm lòng đề phòng nổi lên, lui ra phía sau một bước, nắm chặt tay đối phương. Mà Chu Chích càng hơi nghiêng người, như có như không chắn trước mặt Xích Diễm.
         "Diễm đế định vương... Thật là nhân vật đặc biệt lớn!"
         Từ trong đám người đột nhiên truyền ra tiếng nói già nua, dùng thông dụng ngữ so thanh niên kia tiêu chuẩn hơn nhiều, lại đầy ắp oán độc, dường như muốn ăn hai người bọn họ.
         Thổ dân tách ra hai bên, một ông lão chống gậy run rẩy đi ra, đứng ở trước mặt bọn họ. Lão nhân này tóc bạc mắt đỏ, vung tay lên, đột nhiên lửa lớn cuốn lên khắp bầu trời, nhào về phía hai người bọn họ. Hai người không nhúc nhích, Xích Diễm khẽ khoát tay, hỏa diễm lập tức dừng, nhưng trong lòng hắn cũng là kinh ngạc. Lực lượng thật là mạnh! Nếu như không phải là mình, tuyệt đối ngăn cản không được!
         Lão nhân âm trầm cười: "Quả nhiên là huyết thống rất nồng, xem ra ngươi thật là diễm đế. Chẳng qua, định vương..." Hắn cười hắc hắc, chuyển hướng Chu Chích, "Chu quốc hiện tại thế mà cho dị tộc thông hôn, thật đúng là không nghĩ tới..."
         Hắn vừa thốt ra, hai người đều là kinh hãi. Chu Chích tóc đỏ mắt đỏ, nếu không phải nói trước, chưa từng có người có thể nhìn ra hắn là hỗn huyết. Liền ngay cả đứng đầu thương quốc là Thương Lan, mặc dù mê đắm hắn như vậy, nhưng cũng không cảm nhận được khí tức thương tộc trên người hắn. Mà lão nhân này thế mà một ánh mắt liền nhìn ra, hắn rốt cuộc là ai? Hoặc là nói, đám thổ dân này lai lịch rốt cuộc là gì? !
         Trong đầu Xích Diễm đột nhiên thoáng qua chút gì, phút chốc lập tức qua đi, khó mà bắt. Chu Chích lại ung dung cười nói: "Xem ra các hạ cùng chu hoàng có quen biết?"
         Lão nhân âm trầm cười một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không, có thù oán!"
         Tộc nhân xung quanh tụ tới, uy hiếp trừng mắt nhìn bọn họ. Hai người bọn họ đều là tay không tấc sắt, lại không hề sợ hãi.
         Chu Chích vẫn cười đến nhẹ nhàng: "A? Không biết có thù hận gì? Không ngại nói ra nghe một chút, nói không chừng ta còn có thể hóa giải một phen."
         Hàm răng lão nhân cắn đến khanh khách vang dội: "Ngươi không có cách nào hóa giải, nhưng cũng không ngại nói cho ngươi nghe!"
         Chu Chích lôi kéo Xích Diễm, khoanh chân ngồi xuống, nhướn mày cười nói: "Xin nghe rõ."
         Câu chuyện đơn giản khiến người ta bật cười.
         Năm trăm năm trước, hoàng thất chu triều có một đôi huynh đệ, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lại không chút anh em thương nhau, suốt ngày tranh đấu, tranh chấp không nghỉ. Đến lúc phụ vương của bọn họ về già, hai người vì đoạt ngôi vị hoàng đế, càng là thành nước lửa, ủ thành mấy lần chảy máu.
         Cuối cùng hoàng đế đem vị trí truyền cho một người trong đó, người kia được thế, lập tức bắt đảng phái của huynh đệ. Lúc này hai người đều đã là giới trung niên, trong nhà con cái thành đàn, chẳng biết tại sao hoàng đế kia chỉ chém giết một mình huynh đệ, lại làm cho thân tộc dưới tay đều chạy ra ngoài, tung tích không rõ.
         Xích Diễm đột nhiên bắt được ký ức vừa rồi chợt lóe lên trong lòng, nhẹ giọng đối Chu Chích nói: "Thanh minh cung!"
         Chu Chích nhất thời nghĩ tới. Khi còn bé lão sư bên người đã từng hướng bọn họ nói điển cố thanh minh cung, nghĩ đến liền là cái này. Đại khái là hoàng đế giết đệ đệ ruột của mình, đến tuổi già cảm thấy hối hận, liền xây cung điện này, mệnh lệnh về sau các hoàng tử khi còn bé đều muốn vào đây cùng chơi cùng vui đùa, bồi dưỡng tình cảm.
         Chu Chích cười nói: "Nghĩ đến các ngươi liền là di tộc năm ấy. Năm trăm năm qua một mực không quên thù hận, lại cũng thật là hiếm thấy."
         "Im miệng!" Lão nhân the thé quát lên, "Người như ngươi từ lúc sinh ra liền sống an nhàn sung sướng như vậy làm sao có thể hiểu thống khổ mà tiền bối chúng ta bị buộc đến bước đường cùng? !" Ngón tay của hắn nắm chặt, như là muốn bóp nát mộc trượng trong tay, "Trừ sinh tồn, cái gì đều không quan trọng, suýt nữa ngay cả ngôn ngữ cũng quên mất, triệt để biến thành dã thú, tình cảnh đó, ngươi gặp qua sao?"
         Đối mặt chỉ trích của lão nhân, Chu Chích vẫn bình tĩnh, khóe miệng khơi lên một tia ý cười giễu cợt, hỏi ngược lại: "Ngươi gặp qua sao?"
         Lời của lão nhân đột nhiên bị nghẹn lại, hung tợn trừng hắn, tròng mắt đều tựa hồ muốn rơi ra vành mắt, nhưng là một câu cũng nói không được.
         Chu Chích quan sát hắn một trận, cười lạnh nói: "Ra mòi, ngươi còn từng đến chu quốc đi? Từng bị lừa sao? Nếu không sao lại đồng cảm như vậy, lòng đầy căm phẫn?" Hắn vung tay lên, chỉ về phía tộc nhân của hắn, "Nếu như không cố gắng nhắc tới thù hận, các ngươi không vui sao? Trải qua năm trăm năm như thế, làm gì còn luôn nhắc tới khiến mình khó chịu? Ngay cả lòng người đều nhìn không thấu, cần ngôn ngữ có ích lợi gì? Liền vì nói cho người khác biết mình thống khổ sao? Hơn nữa..." Ánh mắt hắn lạnh băng ngắm nhìn bốn phía, mang tất cả hàn ý, "Tộc các ngươi, đã mau đến kì cuối đi?"
         Gương mặt lão nhân đột nhiên cương cứng, bước lên trước một bước, quát: "Ngươi nói bừa cái gì? Chúng ta ngay cả năm ấy cực khổ như thế đều có thể chịu được, còn có cái gì có thể khiến chúng ta diệt vong!"
         Chu Chích miệt thị nhìn hắn, Xích Diễm lại bình tĩnh hỏi: "Trẻ con trong tộc các ngươi đâu?"
         Câu này của hắn vừa ra, toàn trường nhất thời yên tĩnh lại. Yên lặng như chết, chỉ có tiếng gió lướt qua bên tai, mang đến tiếng kêu trên bầu trời phương xa. Mọi người dường như đều nghe hiểu câu này, lặng im, nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
         Câu này dường như khiến lão nhân kia sụp đổ, chân của hắn hơi mềm, hầu như quỳ xuống, thanh niên bên người kia vội vã đỡ lấy hắn. Xích Diễm thương hại nhìn hắn: "Máu quá nồng đi? Vì vậy, năm trăm năm vẫn duy trì đặc trưng hoàng tộc như vậy, nắm giữ lực lượng càng thêm cường đại..." Hắn than thở, thầm nghĩ, ở nơi không tên, còn nhiều trẻ khuyết tật chết đi. Dõi mắt nhìn lại, tất cả tộc nhân cũng không có thiếu sót rõ ràng, nghĩ đến vừa sinh ra liền bị xử tử. Nghĩ tới đây, trên mặt hắn cũng không nhịn được hiện ra chút biểu cảm khinh bỉ.
         Lão nhân mặt xám như tro, thoáng ngẩng đầu, trông thấy bụng nàng kia nhô ra, đột nhiên như là chộp được hi vọng nhào tới, gào thét nói: "Đứa trẻ, đứa trẻ! Chúng ta vẫn có đứa trẻ!"
         Chu Chích thương hại nhìn hắn, ánh mắt từ trên nhìn xuống rõ ràng chọc giận thanh niên, hắn đem lão nhân giao cho tộc nhân bên cạnh, đứng trước một bước, bình tĩnh nói: "Người bên ngoài, bất luận ngươi nói gì, đều không thể dao động chúng ta!" Ánh mắt của hắn kiên định, Chu Chích vẫn hơi cười lạnh, lại một câu cũng chưa nói. Hắn nắm chặt chuôi đao bên eo, lớn tiếng nói: "Tổ tiên lưu lại di huấn, hễ nhìn thấy hoàng tộc chu triều, phải giết không thể nghi ngờ!"
         Xích Diễm đang chuẩn bị nói chuyện, Chu Chích nhẹ nhàng siết siết tay hắn, nghiêng nghiêng đầu, mở miệng nói: "Ngươi muốn đục nước béo cò, giết chết kẻ tay không tấc sắt sao?" Hắn thấy rõ thanh niên này dũng mãnh dũng cảm, lấy lực ỷ thế, nhất định không chịu gánh xuống ác danh, vì vậy cố ý lấy lời nói công kích.
         Thanh niên kia quả nhiên không phụ kỳ vọng của hắn, lớn tiếng nói: "Ngày mai khi mặt trời lên, chúng ta quyết đấu công bằng! Nếu như ngươi thua, sẽ chết ở dưới tay ta!"
         Chu Chích than thở một tiếng, nói: "Được rồi, dù sao tộc của ngươi hưng vong, chẳng liên quan gì đến ta. Ta chỉ cần ta cùng người ta yêu bình an liền được."
         Đây là hắn lần đầu ở trước mặt người ngoài thừa nhận quan hệ của hai người, khiến Xích Diễm đột nhiên đỏ mặt, quay đầu đi không nhìn hắn. Thanh niên khinh thường nhìn hắn, phun nước bọt nói: "Vô sỉ! Hai người đều là nam, vẫn là huynh đệ!"
         Chu Chích ôm Xích Diễm, nắm chặt tay hắn, chế nhạo nói: "Vậy thì thế nào? Người liền như vậy cả đời không chọn người mình thích, còn muốn đi lựa chọn cái gì khác sao?"
         Hai người bọn họ rõ ràng trần truồng, làm chuyện đạo đức khó dung, nhưng nhìn qua so với bất cứ ai đều quang minh chính đại, khiến người ta lòng sinh đố kị.
         Thanh niên ánh mắt phức tạp nhìn bọn họ một hồi, vẫy tay gọi người đem bọn họ mang theo, nhìn về phía lão nhân vẫn tự lẩm bẩm cùng tỷ tỷ sắc mặt tái nhợt vuốt ve bụng mình, nhìn qua cực kì mệt mỏi.
         Xích Diễm liếc hắn một cái, lúc trải qua bên người nữ nhân kia, bàn tay hơi phủ ở trên lưng nàng một chút. Thanh niên một bả nắm lấy tay hắn, quát lên: "Tiểu nhân hèn hạ, dĩ nhiên ra tay với nữ nhân!"
         Nàng kia vốn cảm thấy trong bụng một mực quặn đau, bị tay hắn đảo qua trên lưng, tức khắc cảm thấy một trận ấm áp tràn tới, nhanh chóng tràn ngập toàn thân, quặn đau trong bụng lập tức ngừng. Nàng lập tức hiểu dụng ý Xích Diễm, cảm kích liếc nhìn hắn, đối đệ đệ của mình kêu lên: "Tiểu đệ! Hắn đang giúp ta!"
         Thanh niên bán tín bán nghi buông lỏng tay, Xích Diễm liếc hắn một cái, xoa xoa cổ tay của mình. Chu Chích mỉm cười, kéo hắn đi ra.
         Những người này ở nhà gỗ thấp bé, nóc nhà độ nghiêng rất lớn, để tránh tích tụ nước mưa. Trong phòng một mảnh âm u, những người đó đem bọn họ ném xuống liền đi ra, một lát sau, lại đem y phục của bọn họ ném vào.
         Xích Diễm mặc vào quần áo, Chu Chích nhưng cũng không sốt ruột, cười tủm tỉm nhìn hắn, hỏi: "Vừa rồi, ngươi làm gì?"
         Xích Diễm chế nhạo nói: "Đối một phụ nữ có thai ta có thể làm gì?"
         Chu Chích dùng sức lôi kéo hắn, ôm hắn vào lòng, cười nói: "Đừng giả bộ, sức mạnh kia tuyệt đối không thể chỉ là trấn an!"
         Xích Diễm cười hắc hắc: "Ngươi xem liền biết... Ngươi phải cẩn thận, lực lượng của bọn họ tuy mạnh, nhưng không giỏi khống chế, như vậy sẽ nguy hiểm hơn." Hắn xoa cổ tay của mình, trên da nâu bị lửa đốt ra vết đỏ, giống như đóa hoa lớn nở rộ ra.
         Chu Chích kéo qua cổ tay của hắn, chậm rãi vuốt ve. Khí tức mát lạnh từ ngoài da thẩm thấu vào, cảm giác cực kỳ thoải mái. Xích Diễm vui vẻ híp mắt lại, hỏi: "Sáng sớm ngày mai... Thể lực của ngươi có thể khôi phục sao?"
         Mới vừa rồi bị mặt trời thiêu đốt quá mức cũng không đối thân thể hắn tạo thành tổn thương gì, nhưng bởi vì trước đây không lâu thể lực tổn hao quá mức, thân thể hắn cực kỳ biếng nhác, không nhấc nổi khí lực. Nghĩ đến Chu Chích cũng giống như vậy.
         Chu Chích ngước mắt cười nhìn hắn: "Ngươi lo lắng a?"
         Xích Diễm bất ngờ lắc đầu, nói: "Không, ta không lo lắng." Hắn vươn tay nắm lấy Chu Chích, nhìn hắn chăm chú nói, "Mặc kệ kết quả như thế nào, cùng sống chết."
         Chu Chích bất ngờ nói: "Quốc gia của ngươi? Trách nhiệm nhân dân của ngươi?"
         Xích Diễm cười đến có chút ngạo khí: "Có thể gánh nổi, tự nhiên phải gánh chịu, không thể làm được, cần gì phải cưỡng cầu mình. Tình thế hiện tại, cũng không phải một mình ta có thể quyết định."
         Chu Chích dường như lần đầu tiên trông thấy hắn, trong ánh mắt bộc phát ánh mắt thưởng thức. Hắn thấp giọng nói câu gì, Xích Diễm không nghe rõ, nghi hoặc hỏi: "Ngươi nói gì?"
         Chu Chích khe khẽ cười nói: "Ta nói, ta thật hối hận, không công lãng phí mấy năm nay." Hắn ôm chặt Xích Diễm, thanh âm dịu dàng mà chân thành, "Ta thích ngươi, Xích Diễm. Ta rất hối hận, trước đây không thích ngươi nhiều hơn."
         Xích Diễm hiểu ý hắn, đột nhiên cảm thấy vành mắt một trận phát nóng, yết hầu cũng bị nghẹn lại. Thành thật nói, phía trước Chu Chích nói lời ngon tiếng ngọt bên tai hắn, hắn cũng không chân chính tin tưởng. Hắn từ đầu đến cuối đem điều này xem như Chu Chích nhất thời nổi hứng, hoặc là phản ứng đặc thù trong quá trình gặp nạn. Cho đến lúc này, hắn mới chân thiết hiểu rõ được thành ý của Chu Chích, nhất thời trăm mối ngổn ngang, nói không nên lời.
         Chu Chích ôm cực kỳ ấm áp, khí tức nhẹ nhàng thổi ở bên tai của hắn: "Trách nhiệm ta ứng phó, ta sẽ gánh lên, chuyện ngươi không làm được, ta có thể làm được. Vì vậy, ngươi liền an tâm ở bên cạnh ta đi..."
         Xích Diễm nắm chặt cánh tay Chu Chích, ngước mắt lên, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú hắn, đột nhiên nhướn mày cười nói: "Ta sẽ không quên! Vì vậy, ngươi nhất định không thể thua trận!"
         Biểu cảm Chu Chích đột nhiên thay đổi, không có hảo ý nở nụ cười. Nửa người dưới của hắn kề sát ở mông Xích Diễm, nhẹ nhàng ma sát vài cái, thấp giọng thì thầm: "Ngươi cứ yên tâm đi. Thể lực ta, nhưng là vượt qua ngươi tưởng tượng a!"
         Một lời hai nghĩa, khuôn mặt Xích Diễm nhất thời đỏ thẫm, một quyền nặng nề đập trên bụng hắn, nổi giận nói: "Chết tiệt!"
         Tiếng cười to trong phòng truyền đến ngoài phòng, thanh niên quay đầu nhìn chăm chú căn phòng kia, tập trung bất động. Nữ nhân mang thai lo lắng nhìn hắn, hỏi: "Tiểu đệ, ngày mai ngươi không sao đi?"
         Thanh niên dịu dàng nhìn tỷ tỷ của mình, nói: "Suối tình nhân cộng với hương thơm lộc nhi thảo, có công hiệu thôi tình cùng gây mê. Chỉ có một ngày thì khôi phục không được..."
         Nữ nhân nhìn đệ đệ, vẫn tràn ngập lo lắng: "Nhưng là, ngươi không phải ghét nhất đục nước béo cò sao?"
         Trong thanh âm thanh niên hỗn hợp trào phúng tỷ tỷ nghe không hiểu: "Nhưng là, ta bây giờ là đứng đầu một tộc, cũng là phụ thân của đứa trẻ sắp sửa sinh ra..."
          Tỷ tỷ theo bản năng cảm nhận được đệ đệ bi thương, nàng đem tay đặt ở trên cánh tay đệ đệ của mình —— cũng là chồng mình, không nói gì vỗ về, đệ đệ dịu dàng hôn hôn môi tỷ tỷ, mở miệng muốn an ủi, lại không nói gì... Hắn nhắm chặt mắt, đem tất cả tâm tình có thể sẽ tổn thương người bên cạnh, toàn bộ che trùm phía dưới mí mắt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét